Diệp Vĩnh Khang nghe thế cũng vực dậy tinh thần, đây đã là tiệm thuốc thứ bốn trăm tám mươi mốt mà anh đến hỏi rồi.
Mấy tiệm trước đó đều chắc chắn rằng họ chưa từng nghe nói đến cái tên Tử Kim Lan này.
Ngay lúc lòng tin của Diệp Vĩnh Khang sắp cạn kiệt thì hy vọng bỗng chốc xuất hiện.
“Cậu đừng vui mừng quá, nghe tôi nói hết đã”.
Ông chủ tiệm thuốc là một ông lão hơn sáu mươi, đội mũ phớt cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Quả thật Đông Hải chúng tôi có Tử Kim Lan nhưng chắc chắn không thể tìm, vì thứ đồ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hiện giờ đi đâu mới tìm được cơ chứ”.
Ông chủ tiệm thuốc híp mắt cười nói, lúc này cụ ta nghĩ mình nói thế là rất hài hước, thế nhưng lại không ngờ được rằng vừa rồi khi cụ ta nói như thế đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan rồi.
Dám đùa giỡn mấy chuyện như vậy với Diệp Vĩnh Khang quả thật là đang dò xét bờ vực của cái chết.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang định rời đi, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói lanh lảnh của một cô gái: “Ông chủ Tiền, đồ tôi cần đâu?”
Diệp Vĩnh Khang vô thức quay đầu lại thì thấy một cô gái ăn mặc rất thời trang, xinh đẹp tràn đầy sức sống vội vàng từ ngoài bước vào.
Lúc nhìn rõ vẻ ngoài của cô gái, Diệp Vĩnh Khang không khỏi sửng sốt: “Là cô à?”
Cô gái sửng sốt nhìn Diệp Vĩnh Khang hồi lâu, sau đó mới mừng rỡ nói: “Có phải anh là… Sao anh lại ở đây?”
Không lâu trước đó khi ở Giang Bắc, Diệp Vĩnh Khang đang đau khổ vì chuyện của Trần Tiểu Túy, lúc lái xe không cẩn thận đụng vào đuôi một chiếc BMW.
Một cô gái bước xuống