3 tháng sau, mùa thu, năm Thiên Hán thứ 2, năm 99 TCN
Hãn đang nằm trên một bãi cỏ dùng để nuôi gia súc, tận hưởng làm gió mát thổi qua. Hai mắt nhắm lại, toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Chợt, hắn mở mắt, liếc về bên trái, hắn nghe thấy có một tiếng gọi từ phía xa,
-Hãn, Hãn – Trâu từ đằng xa tiên lại
-Chuyện gì? – Hãn nói
-Đến rồi
-Đến là tốt chứ cần gì phải làm quá lên, mày lần đầu nhìn thấy à?
-Nếu như ngày thường tao hốt hoảng đến vậy làm gì? Lần này là…- Trâu giơ 4 ngón tay lên
-Ây da, nhiều vậy à? Lần này có vẻ chúng ta lỗ nặng rồi – Hãn cười
-Già làng đang tiến hành nhập vào, mày đến đó xem đi.
-Từ từ, không cần vội – Hãn nhẹ nhàng phủi những vụn cỏ dại trên áo nói
-Mày nhanh lên đi – Trâu vội giục
Theo Trâu trở về làng, băng qua những cánh đồng cao lương và lúa mới chín, Hãn nhìn rất hài lòng. Trong làng bắt đầu trở lên xôn xao. Công Xương, lão Cai và đám trẻ đang cố gắng di tản rất nhiều xe trâu nặng nề.
Trong đó là gì thì ai cũng biết. Sắt chứ còn gì nữa. 3 tháng kể từ khi Hãn trở về từ Liên Lâu, đều đặn hàng tháng đều có nhiều thuyền và người mang sắt từ Liên Lâu về đây, đám hải quan cũng không cản trở, vì tất nhiên những thứ này đều là hàng hợp pháp, họ chỉ không ngờ Diêm Thiết Phủ dám bán một lượng lớn sắt cho man dân như vậy.
-Cách của mày đúng là hiểm. – Trì hai mắt nhìn đoàn xe di chuyển, nhận ra Hãn đứng cạnh liền nói
-Cũng đâu có gì, một chút tiếu xảo thôi mà.
------------
Thành Long Biên, phủ Thái Thú.
Tại Long Biên, hỏi phủ Thái Thú ở đâu, mọi người đều sẽ chỉ vào căn nhà to lớn và rộng nhất bên trong khu nhà ở quý tộc và giới nhà giàu người Hán. Một căn Tứ Hợp Viện trải rộng đến 3ha, bao gồm 7 vườn và vô số các gian nhà lớn nhỏ, bên trong người hầu đi lại bận rộn cùng lính gác canh phòng cẩn mật
Tại một căn đình lớn được dựng bằng gỗ quý, nền lát đá hoa cương được mài nhẵn, các cột nhà được sơn đen, tại chính điện có nệm ngồi cùng một chiếc bàn sơn đen. Hai bên trái phải đều xếp một hàng bàn cùng nệm ngồi như vậy. Trên các rường cột được mắc thêm những tấm vải lụa váng óng trang trí, ánh sáng hắt vào khiến chúng có sự óng ánh mê người. Ở góc bên trái có đặt giá treo rất nhiều chuông thanh đồng lớn nhỏ, một nô tì dùng búa gõ nhẹ tạo nên những âm thanh ngân vang trong trẻo.
Tiếng nhạc du dương khiến tâm hồn thư thái nhưng không khí trong căn phòng trái ngược, thật khiến cho người ta cảm thấy nặng nề. Tại chính điện, một người đang ngồi trên nệm, mặc áo lụa đen với những đường may tinh tế và đẹp đẽ, trên hông đeo theo bội kiếm, hai mắt nhắm lại tận hưởng âm thanh trong trẻo từ những chiếc chuông thanh đồng. Những kẻ đứng hai bên thì lại không như vậy, ánh mắt họ hằn học nhìn vào người đang quỳ rạp người dưới chính điện
“Cạch”, một cuộn thẻ tre rơi trước mặt người này, kẻ đó là Tư Mã Kính. Một quân nhân đã ném cuộn thẻ này xuống. Mình mặc trọng giáp bằng sắt, trên giáp mũ có gắn vài lông chim ưng trên đỉnh. Dựa vào trang phục, người này phải ở cấp chỉ huy trở lên, tên là Mục Kim
-Tư Mã Kinh, ngươi còn gì để nói.
-Mục đô úy, Kinh tôi chưa hiểu mình đã mắc tội gì.
(Đô úy là chức quan coi quản việc quân đội của một quận thời Tây Hán)
-Vẫn còn không nhận, người nhìn sẽ thấy…
Tư Mã Kính từ từ cầm cuộn thẻ tre lên đọc một hồi
-Hạ quan vẫn chưa tường.
-Còn dám giảo biện – Vị đô úy này toan rút đao ra chém
-Hmm – Người ngồi chính điện hừ nhẹ, mặt Mục Kim biến sắc liền lui lại - Tư Mã Kinh, bổn quan hỏi ngươi, số lượng sắt bán ra gần đây sao lại tăng nhiều đến vậy?
-Khởi bẩm đại nhân, gần đây dân chúng có nhu cầu rất nhiều vê nông cụ nên số lượng mới tăng.
-Ta không hỏi ngươi việc đó, cái ta muốn biết là tại sao ở Giao Châu nghèo nàn này, người mua sắt lại bất ngờ tăng đột biến như vậy? Ta nhớ chỉ mấy tháng trước, sổ sách còn chưa hết một cuộn, sao bây giờ lại nhiều thế này?
Người này nói, tay chỉ vào một chồng lớn các cuộn thẻ tre bên cạnh. Đây là thái thú 9 quận tại Giao Châu, Thạch Đái, người này đã ở tuổi tứ tuần, trên mặt hiện nên vẻ trầm tĩnh, một tay y đang vuốt nhẹ chòm râu dưới cằm, hai mắt tập trung vào Tư Mã Kinh như đang chờ câu trả lời.(minh họa: https://bit.ly/2UPWKtp)
Thái thú là chức quan coi quản 1 quận nhưng Thạch Đái lại được coi đến 9 quận là bởi vùng Giao Châu là một châu quận mới, khí hậu khác biệt, không thể một sớm một chiều có thể bình định. Chưa nói đến bình định, nội đến chuyện cai trị còn đang có vấn đề. Cử người xuống cai quản đất Nam Việt cũ là cách nói khác việc đi đày. Người đến thì thì ít mà người chết thì nhiều, lính tráng xuống đến Giao Châu đi 10 cũng chỉ còn 6-7, đám quan văn thân thể yếu đuối đến sống được ở Giao Châu đã là có phúc khí, thế nên mới có chuyện một mình Thạch Đái làm thái thú 9 quận
-Bẩm đại nhân, nhờ phúc của ngài, dân chúng gần đây cuộc sống no đủ, dư giả có một chút tiền mua sắt cũng là chuyện bình thường đáng mừng, cớ sao đại nhân lại có vẻ không vui như vậy
-Ta có thể vui sao? Ngươi làm quan chẳng lẽ không hiểu ý định của Hoàng Thượng?
-Hạ quan tất nhiên hiểu
-Hiểu mà người còn làm ra chuyện như vậy? - Người này chợt tức giận khiến Tư Mã Kinh càng cúi thấp xuống – Một lượng lớn nông cụ sắt lại được bán cho dân man, ngươi không hiểu nếu chúng có nhiều sắt như vậy sẽ khiến chúng ta không thể ngủ ngon hay sao?
-Đại nhân minh xét, hạ quan chưa từng bán số lượng lớn hơn 500 cân sắt cho bất kì một bộ tộc ở Giao Châu, những người đến mua phần lớn là các tù trưởng có thế lực ở địa phương, họ chỉ mua nhiều lắm là 200 cân mỗi lần, mà những lần đó cách nhau đến cả mấy năm, thứ họ mua đều là nông cụ, chưa kể dân man không biết rèn sắt, sao tạo nên nhiều sóng gió được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Giá sắt cao như thế nhưng có quá nhiều người man cùng mua trong một tháng, nhỏ thì vài chục, lớn thì vài trăm, ngươi không thấy lạ hay sao?
-Khởi bẩm đại nhân, việc này quả thực hạ quan có để ý nhưng không thể kiểm soát. Dân man mang tiền đến mua, không thể không bán.
-Giảo biện, ngươi không biết đuổi chúng đi sao? – Mục Kim nói
-Mục đô úy, ngài chẳng lẽ không biết. Người đến mua có cả người Hán chúng ta. Nếu chúng ta chỉ bán cho người Hán mà không bán cho người Việt, rõ ý chúng ta đang khinh thường họ. Hoàng thượng hao tâm tổn sức nghĩ mọi cách vỗ về dân man mới được an ổn như hiện tại. Nếu chúng ta làm vậy, há chẳng phải có cớ cho chúng làm loạn hay sao? Lúc đó, chúng ta có 10 cái đầu cũng không đủ cho Hoàng Thượng chém – Tư Mã Kính nói, hai tay đặt vào nhau đưa lên cung kính hướng về phương Bắc.
Căn phòng yên lặng hồi lâu. Không ai nói câu gì, sắc mặt đều ngưng trọng chỉ duy có vị ngồi trên chính điện vẫn trầm ngâm. Lời của Tư Mã Kinh không phải không có đạo lý. Tàn dư Nam Việt vẫn còn lần khuất chỉ cần một mâu thuận nhỏ giữa Hán Việt, chúng sẽ dựa vào đó mà kích động dân chúng. Quan trọng hơn là đám tù trưởng, những kẻ này là những kẻ dễ bị kích động nhất cũng dễ bị mua chuộc nhất. Chúng dễ kích động vì mất lợi nhỏ cũng như dễ mua chuộc vì rất tham tiền tài.
Nhà Hán khi chinh phục các vùng biên ngoại, vì để tránh sự bất mãn và vỗ yên các dân tộc bị chinh phục, thi hành chính sách tự quản địa phương tại các huyện và không đụng chạm đến văn hóa, Hán Man bình đẳng. Người phương Bắc là những bậc thầy về đồng hóa các dân tộc. Nhiều người lầm tưởng đồng hóa là thay đổi phong tục tập quán và con người bằng vũ lực nhưng thực tế đơn giản hơn rất nhiều. Các nền văn minh thấp thường bị cuốn hút bởi những nền văn minh tiên tiến hơn và có xu hướng chịu ảnh hưởng cực lớn hoặc học theo các nền văn minh tiên tiến đó.
Thời kì Bắc thuộc cũng như vậy. Văn minh người Hán phải công nhận cao hơn người Việt rất nhiều, nên người Việt dần dần chấp nhận phong tục Hán một cách chọn lọc. Nếu không có làm quá thì chỉ cần ngồi chờ kẻ bị