Viễn Ngọc đứng dậy đến phòng Khải Phong,được sự đồng ý của anh cô bước vào.
- Khải Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Khải Phong nghe lời cô nói thì chau mày:"Ai cho phép cô gọi tên tôi."
- Tôi...tôi xin lỗi.
- Có việc gì thì nói nhanh.
- Chủ tịch, việc này quan trọng không thể nói ở đây được, hay là vào phía trong đi.
- Lá gan của cô đúng là không nhỏ nhỉ?
Nơi nghỉ ngơi trong phòng làm việc của anh trừ Tiểu Ninh ra thì chưa một ai từng đặt chân vào, ngay cả Chu An còn chưa được, vậy mà Viễn Ngọc lại dám đứng trước mặt anh mà đề nghị.
Mặt mày của Viễn Ngọc tái lại:"Chủ tịch, theo như tôi biết hôm nay Viễn Khôi anh ta cử người đến thăm dò chúng ta, chỉ là tôi muốn tránh mặt một lúc thôi."
- Chủ tịch, tôi đi pha cho anh tách cafe.
- Không cần đâu.Ra ngoài đi.
Viễn Ngọc đứng gần cửa bỗng nhiên nghe tiếng gót giày đang tiến về phía phòng Khải Phong.
Cô ta bỗng nhiên mỉm cười, đi đến chỗ Khải Phong.
Anh đang chăm chú gõ phím, thì bị một lực đè lên đùi mình, anh nhíu mày gằng giọng:"Bước xuống"
Cô ta thản nhiên:"Chỉ tịch, có người đến"
- Cô xuống cho tôi.( Khải Phong đưa tay đẩy cô ta, nhưng bị cô ta ôm lấy cổ)
- Anh định để Viễn Khôi biết anh với tôi là giả sao, anh có nghĩ đến việc anh ta sẽ lợi dụng phu nhân không?Hơn nữa chỉ là giả, anh lo gì?
Khải Phong khuôn mặt khó chịu, lạnh tanh mà nhìn cô ta,nhưng anh cũng không đẩy cô nữa.Thuận nước, cô ta cầm lấy tay anh để ngang eo mình, với tay cởi chiếc áo ở ngoài của mình ra, không khí ám muội bắt đầu bao trùm tất cả.
Tiểu Ninh mở cửa đứng nhìn mà như chết lặng.
Cô không biết sao sau khi gặp Viễn Khôi cô luôn để ý đến lời của anh ta, trong vô thức mà đến đây, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.Nước mắt bắt đầu không thể kiểm soát mà rơi xuống, chiếc túi xách trên tay vô lực mà rơi xuống sàn.
Tiếng động làm cho Khải Phong giật mình, anh nhìn thấy cô nước mắt rơi lã chã mà đứng trước cửa.
Khải Phong hất Viễn Ngọc sang một bên, làm cô ngã nhào xuống đất.Anh chạy theo Tiểu Ninh.
- Tiểu Ninh...Tiểu Ninh....!
Anh chạy tới bắt kịp tay cô, kéo cô vào lòng mà ôm chặt.
- Tiểu Ninh nghe anh giải thích được không?
Tiểu Ninh lạnh nhạt:"Về nhà, chúng ta nói chuyện."
Sau khi đến nhà cô lên thẳng trên phòng.
Khải Phong chạy theo sau cô.
Cô không còn khóc lóc nữa.
Khuôn mặt của cô lạnh nhạt đến đáng sợ.
Cô đi đến ngồi lên bệ cửa sổ, mắt nhìn xa xâm, điềm tĩnh mà nói:
- Anh từng nhớ em nói với anh rằng:em có thể chấp nhận việc hình ảnh của anh cùng cô gái khác xuất hiện trên tạp chí vì em tin đó chỉ là kĩ xảo đã qua chỉnh sửa.
Nhưng em sẽ không tha thứ cho việc anh ân ái cùng người phụ nữ khác trước mặt em không? Hôm nay, nhìn thấy anh cùng cô ấy, em thật sự không biết mình tồn tại trong cuộc sống của anh ở thời điểm này có