Hà Tiết Âu ngây người. Mấy lời kia của Lục Vỹ Thần nghe thoáng qua cũng có chút bá đạo nhưng sự bá đạo của hắn trước giờ chưa có tiền lệ tốt đẹp. Lục Vỹ Thần mưu sâu kế hiểm vang danh thương trường ở khắp năm châu bốn biển, dễ dàng gì lại có ý tốt với cô. Hà Tiết Âu không muốn nghi ngờ cũng phải nghi ngờ.
- Người nhà họ Lục các người muốn tôi làm cái máy đẻ hay làm sát thủ giết người? Cái gì mà chỉ được thất bại trước anh, anh muốn huấn luyện tôi thành sát thủ thật chắc?
Người ta nói phụ nữ khi yêu rất ngu ngốc, chỉ khôn ngoan và tính toán với người mình không yêu. Hôn nhân lợi ích này của Hà Tiết Âu đã đi được một đoạn đường, Lục Vỹ Thần lại chưa từng yêu cầu một lợi ích gì rõ ràng, chẳng qua chỉ mượn cái danh con rể thị trưởng thành phố để công việc tiến triển thuận lợi hơn một chút. Hà Tiết Âu cảm thấy Lục Vỹ Thần sắp đề cập đến lợi ích thật sự rồi.
- Em đối với ai cũng đề phòng như cách em đề phòng tôi thì tối rồi.
Đột nhiên cái miệng độc đoán của Lục Vỹ Thần lại cười cười, cặp mắt đánh giá cơ thể cô một lượt từ đầu đến chân, chữ gian viết rõ trên mặt.
Kí ức nóng bỏng đêm qua lại hiện ra, Hà Tiết Âu rùng mình một cái. Cảm giác tê đến ngây dại còn rõ mồn một như vừa mới xong. Bao nhiêu vết xanh, đỏ chứng tỏ cho một đêm mãnh liệt vẫn còn hiện hữu trên da thịt, Hà Tiết Âu xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
- Vợ anh suýt nữa bị người ta ăn thịt, anh không báo thù cho tôi thì thôi, còn ở đây mỉa mai tôi.
- Như vậy là đáng đời em. Không đúng sao?
Hai chữ đáng đời như sét đánh nganh tai, Hà Tiết Âu lại lần nữa không chống đỡ được tình huống bất ngờ. Lục Vỹ Thần không có tính người, không có tính người một chút nào cả.
- Trước giờ có ai đòi giết anh chưa?
- Nhiều đến đếm không xuể… nhưng chưa kẻ nào dí được sống vào đầu tôi.
Lục Vỹ Thần vừa nói hết câu, Hà Tiết Âu đã chĩa súng vào đầu hắn. Hắn không có chút bất ngờ hay sợ hãi nào, cứ như biết trước được Hà Tiết Âu sẽ làm như vậy. Hắn cười vui vẻ như chẳng có gì to tát, tay gạt nòng súng đang chĩa vào đầu mình sang một bên, từ tốn nói.
- Em bỏ thuốc tôi, tôi đâu có tính sổ với em. Vậy em bị người khác bỏ thuốc, tôi làm sao tính sổ được. Đây chỉ là chút quả báo đến sớm của em thôi, em muốn tính sổ thì tự đi mà tính.
Hà Tiết Âu có rất nhiều động lực để giết chết người đàn ông trước mặt nhưng không hiểu sao lần nào cũng dễ dàng bỏ cuộc, bỏ cuộc trong sự bất lực hoàn toàn. Bản thân vừa chống đối, vừa qui phục, không hiểu là loại ý niệm gì.
- Tôi còn muốn bắn nữa, mau bảo