Nheo nheo mắt nhìn bóng lưng người mặc bộ nguyệt nha bạch, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, hoá ra có người chờ không nổi phải chạy đến trường săn Mộc Lan này. Cố gắng ép sát người vào trướng bồng theo dõi động tĩnh hai người bên ngoài, hy vọng có thể nghe được vài tin tức tốt lành.
“Chúng ta đã thoả thuận từ đầu rồi không phải sao?” Đông Phương Tầm Liên chấp tay sau lưng, ung dung đạm nhiên mở miệng: “Bản vương bảo đảm tương lai vinh hiển phú quý cho mẫu tử ngươi nhưng chưa từng đáp ứng sẽ thú Kim Trạch Nghiên. Chính ngươi đẩy ả đến chỗ bản vương lẽ nào không nghĩ đến bản vương sẽ dày vò ả?”
Kim Chiêu dung lặng lẽ siết tay thành đấm: “Bản cung chỉ vì không tin ngươi nên mới tìm đường lui, lấy gì bảo chứng ngươi tương lai không phản bội mẫu tử bản cung?”
“Dựa vào thân phận nữ tử Cao Ly của ngươi dù vĩnh viễn xinh đẹp trẻ trung cũng chẳng có ích gì, phụ hoàng căn bản không để hoàng tước hỗn huyết như lão cửu kế thừa đại nghiệp. Ngoài dựa dẫm vào bản vương, ngươi không còn lựa chọn nào khác sao?”
“Ngươi nếu muốn giúp bản cung tại sao không động thủ?”
“Chỉ khi nào bản vương ngồi lên được vị trí đó mới tính đến chuyện của ngươi.” Đông Phương Tầm Liên thở ra một làn khói mỏng, tựa tiếu phi tiếu nói tiếp: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Bản cung vì giúp đỡ ngươi mà đắc tội không biết bao nhiêu triều thần, nếu ngươi còn nhắm mắt làm ngơ bản cung sẽ thu hồi binh mã trở về Cao Ly!”
“Ngươi dám làm bản vương dám xem phụ hoàng ban cho ngươi độc tửu hay bạch lăng.”
Kim Chiêu dung nghiến chặt hàm răng, giận dữ quát một tiếng: “Phải thế nào ngươi mới chịu giúp bản cung đắc sủng?”
Đông Phương Tầm Liên ngẩng đầu nhìn trời, thoải mái hít một hơi khí trời mát mẻ: “Kiên nhẫn một chút đi, sớm thôi, phụ hoàng đến lúc phải chọn Đông Cung Thái tử rồi.”
Cách vài chục bước chân Phó Tuyệt Ca nghe rõ mồn một, quả nhiên Kim Chiêu dung cấu kết với tứ nhân tra thậm chí còn động đến binh mã Cao Ly. Tình hình hiện tại bát gia không quyền không thế muốn đấu lại hai người bọn họ thật không dễ dàng.
Trong lúc mải mê suy nghĩ không phát hiện sau lưng có người, ngay lập tức cổ tay bị túm lấy lôi mạnh ra ngoài.
“Nương nương, cung nữ này lén lút sau trướng không biết muốn giở trò gì.”
Phó Tuyệt Ca thầm than không ổn, khẩn trương kéo cánh tay của cung nữ bên cạnh: “Ta đi lạc thôi, thật đấy, ta không biết trù phòng ở đâu nên đi loanh quanh tìm kiếm.”
“Phó tiểu ngốc?” Đông Phương Tầm Liên chuẩn xác bắt lấy cằm nàng nhấc lên, xung quanh toả ra khí tức sát phạt nồng đậm: “Ngươi dám theo dõi bản vương?”
“N-Nô tỳ không có, nô tỳ thật sự vô tình đi ngang qua đây thôi.”
“Ngươi quen biết cung nhân này sao?” Kim Chiêu dung cảnh giác đánh giá Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới: “Cũng có chút tư sắc, thêm vài năm nữa Ngọc Lương đệ kia chẳng đáng là gì. Bất quá ngươi lại dám nghe trộm chủ tử nói chuyện, thân thể nho nhỏ này không biết chịu được bao nhiêu bản tử đây.”
Phó Tuyệt Ca không rét mà run, rụt cổ lí nhí đáp: “Nô tỳ không cố ý nghe lén chủ tử nói chuyện, cái kia, nô tỳ…”
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng thôi, bản cung muốn cái mạng nhỏ của ngươi.”
“Khoan đã.” Đông Phương Tầm Liên liếc mắt nhìn, không nhanh không chậm nói: “Đây là người của bản vương.”
“Người của Thanh Quận vương sao bản cung lại không biết? Lẽ nào ngài muốn bảo vệ cung nữ này?” Kim Chiêu dung sải bước đến trước mặt Đông Phương Tầm Liên, duỗi ngón tay chỉ vào ngực nàng: “Đừng quên ngài đang gánh trọng trách gì vạn nhất xảy ra sơ suất đừng nói bản cung ngay cả ngài cũng không thoát được can hệ. Quân quý xinh đẹp không thiếu, xinh đẹp hơn bản cung vẫn có thể tìm được cho ngài không nhất thiết phải là nha đầu này.”
“Bản vương đã nói đây là người của bản vương, ngươi không cần nhún tay vào nữa.”
“Hảo a, tứ gia, ngài vì bảo hộ cung nữ này mà hy sinh tiền đồ bản thân nhưng bản cung thật sự muốn xem ngài bảo vệ được ả đến bao giờ.”
Kim Chiêu dung hừ lạnh một tiếng, ném cho Phó Tuyệt Ca một cái liếc mắt rồi xoay người rời đi.
Phó Tuyệt Ca sợ đến nhũn hết hai chân, dời mắt nhìn Đông Phương Tầm Liên đang xoay lưng về phía nàng, nữ nhân này cư nhiên không gϊếŧ nàng?
“Ngươi đã nghe thấy những gì?”
“N-Nô tỳ cái gì cũng không nghe thấy, thật sự là trùng hợp.” Phó Tuyệt Ca đè nén sợ hãi nhưng ánh mắt đã tố cấm tâm tình bất an của chủ nhân: “Nếu không có việc gì nữa nô tỳ xin phép cáo lui.”
“Đứng lại.”
Đông Phương Tầm Liên chậm rãi xoay người lại, đôi mắt sắc bén dán chặt vào người nàng: “Dù cho ngươi biết hay không biết bản vương vẫn có cách khiến ngươi ngậm chặt miệng.”
Bầu không khí nặng nề khiến Phó Tuyệt Ca hít thở có chút không thông, lặng lẽ chống tay xuống đât tìm cách đứng dậy. Kiếp trước nàng từng lĩnh giáo thủ đoạn của Đông Phương Tầm Liên, dĩ nhiên hiểu rõ ba chữ ‘ngậm chặt miệng’ có ý nghĩa gì.
“Phó Tuyệt Ca.”
Phó Tuyệt Ca hơi lùi lại một chút, sợ hãi siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm.
Đông Phương Tầm Liên hơi nheo mắt nhìn, lưu loát khép quạt giấy trên tay vỗ vào bả vai nàng: “Ngẩng đầu nhìn bản vương.”
“Nô tỳ không dám.”
“Thiên hạ này có việc gì Phó Tuyệt Ca ngươi không dám?” Quạt giấy di chuyển từ bả vai đến tháp cổ vuốt một đường: “Đừng sợ, bản vương làm tất cả đều là vì hai chúng ta. Chỉ cần bản vương ngồi lên vị trí cao quý đó, đế hậu tuy không thể nhưng ngươi vẫn làm được quý phi.”
Phó Tuyệt Ca chua chát cười khẽ, nữ nhân này vĩnh viễn không thay đổi.
“Ngài cho rằng đây là gì?”
“Là vì tiền đồ của ngươi a, ngươi trở thành quý phi không ai dám ức hiếp ngươi nữa.” Quạt giấy chạm đến phiến môi mềm, ánh mắt dần trở nên nhu hoà: “Tình cảm bản vương dành cho ngươi chưa bao giờ là giả.”
“Đến tận lúc này ngài vẫn chưa hiểu yêu là gì sao?”
Phó Tuyệt Ca lạnh nhạt gạt đi quạt giấy: “Ngài căn bản không biết ta muốn cái gì.”
Đông Phương Tầm Liên thoáng ngẩn người, những điều nàng vừa nói không phải tất cả quân quý đều khao khát muốn có sao?
“Ngài cho rằng bản thân là hoàng tước nên tất cả quân quý đều phải phục tùng ngài sao? Tứ gia, ta nói cho ngài biết, trong mắt ta ngài chỉ là một kẻ phục bạc ngay cả tư cách làm phu quân làm mẫu thân cũng không có.”
“Ta làm tất cả đều không phải vì ngươi hay sao?”
“Đừng lấy ta làm lý do cho sự ích kỉ của ngài!” Phó Tuyệt Ca nói như hét lên, hai mắt trừng lớn giận dữ: “Vì ta ngài nạp thiếp sinh tử sao? Vì ta ngài vứt bỏ người đồng sàn cộng chẩm sao? Vì ta ngài bỏ mặc an nguy của các vị công tử sao? Vì ta mà ngài làm ra những chuyện tán tận lương tâm này sao?!”
Đông Phương Tầm Liên sững người, đứng trước chỉ trích của Phó Tuyệt Ca nàng một câu cũng không thể phản bác. Nhưng nàng biết sớm muộn Phó Tuyệt Ca sẽ hiểu người phù hợp với nàng ấy nhất chính là nàng, và người có thể thoả mãn yêu cầu của đối phương cũng chỉ có nàng.
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao?” Đông Phương Tầm Liên nén tiếng thở dài chán nản, đáy mắt phảng phất tia thất vọng: “Người ngươi có thể dựa dẫm là bản vương, ngươi còn trông cậy gì ở lão bát? Nàng đã làm được gì cho ngươi mà ngươi phải hy sinh nhiều như vậy?”
“Đó không hy sinh, đó là ái tình. Nói với ngài những lời này cũng chẳng có ích gì dù sao ngài cũng không hiểu.”
Mưa sẽ rơi, nắng sẽ rực rỡ, nhưng nàng sẽ không yêu Đông Phương Tầm Liên lần nữa.
Bàn tay hết siết rồi thả, tất cả dũng khí vì một câu nói mà mài mòn, thê lương giấu tận trong đáy mắt nhiễm phong sương. Đời người dài đằng đẵng, giật mình giữa giấc mộng hạ thu, người bên gối lại không phải người bản thân yêu mến. Cảm giác này so với chết đi còn thống khổ hơn, tất cả hy vọng gom góp cả một đời dần huỷ hoại chính bản thân mình. Có lẽ nàng hiểu hơn ai hết, nàng thậm chí hiểu rõ đến mức không dám đối diện sự thật.
“Bản vương đợi ngươi hối hận, đợi ngươi tìm bản vương.”
Để lại một câu không đầu không đuôi rồi xoay người rời đi, đến cả dũng khí nhìn lại cũng không có.
Gió thổi lay ba ngàn tóc dài, cánh hoa nhung đung đưa khe khẽ, tựa như giấc mộng chìm đắm giữa phồn hoa không lối thoát. Phó Tuyệt Ca vén tóc dài bay loạn, làn mi dài rung động rũ xuống, dù cho thật sự nàng có hối hận cũng sẽ không quay về bên cạnh Đông Phương Tầm Liên.
Quá khứ là quá khứ, căn bản không thể quay đầu được nữa. Người đi trà lạnh, nàng hiện tại sống vì tương lai, vì trả món nợ kiếp trước và cũng vì tình cảm đang lớn dần trong lồng ngực.
Không biết ngây người tại chỗ bao lâu mãi đến khi tiếng vó ngựa náo loạn phá