Tá An Hủy không quen khóc lóc trước mặt người khác, cho nên nàng đã nuốt nước mắt vào trong dù đáy lòng cực kỳ chua xót cùng áy náy. Tô Kiều vốn vẫn xem nàng có nội tâm già trước tuổi, lúc này nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, mà sau lưng, mặc kệ là người lớn hay nữ sinh trung học đều không ngừng khóc, khăn tay trên phi cơ cũng không đủ dùng. Tô Kiều không có kinh nghiệm về khía cạnh này, bởi vì cha mẹ cô ngay từ đầu liền không muốn cô.
"An Hủy, em thật may mắn." Tô Kiều nói một câu ngay cả chính cô đều cảm thấy buồn cười. Đại khái Tá An Hủy đối cô luôn lãnh đạm, cũng chưa từng giống nữ sinh bình thường như vậy khóc lóc, Tô Kiều liền theo bản năng xem nàng đồng thân phận với mình.
"Vâng." Tá An Hủy lại trả lời thực rõ ràng. Mặc kệ Tô Kiều có hiểu hay không, nhưng bởi vì sống lại, nàng cảm thấy đời này mình quả thực may mắn.
Nói xong hai người liền không thèm nhắc lại, Tô Kiều đã đến Mỹ mấy lần, không bao lâu liền nhờ tiếp viên hàng không đưa đến tấm thảm, ngã đầu liền ngủ. Tá An Hủy lại trơ mắt ngủ không được. Nghĩ đến chính mình thế nhưng thật sự vì Liễu Dĩ Hân câu kia "Về sau em cũng xuất ngoại đi" mà lên đường sang nước ngoài, nàng liền hoảng hốt nhớ lại đời trước, cũng vì một câu nói của Liễu Dĩ Hân mà hy sinh cả cuộc đời mình.
Đại khái tâm tình có chút phức tạp, mười hai giờ lữ trình so với trong tưởng tượng còn muốn dài lâu một chút. Trong khoảng thời gian này, Tô Kiều tỉnh lại vài lần, nhìn xem bên người Tá An Hủy như trước trợn tròn mắt, đều là một bộ buồn ngủ đến không được nhưng lại thập phần bất đắc dĩ.
"An Hủy, nếu em vẫn không ngủ, thợ trang điểm cũng không thể nào cứu được em." Rốt cuộc nhìn không nổi nữa, Tô Kiều giọng nói có điểm lười nhác mà hướng về Tá An Hủy đang nhìn ánh đèn hôn ám trên máy bay.
"Em sẽ cố gắng." Tá An Hủy thành thật nói. Nàng chính là ngủ không được.
"Vậy em đếm bánh bao đi." Tô Kiều đánh một cái ngáp.
"Không phải đếm cừu sao?"
"No no no, người ngoại quốc mới đếm cừu, bởi vì sheep, sleep giống nhau, em nghĩ xem, chúng ta là người Trung Quốc, đương nhiên nên đếm bánh bao, ngủ đi!" Tô Kiều nhẫn nại giải thích.
"Một chút cũng không buồn cười." Tá An Hủy mặt có chút băng liệt, người này giữa đêm khuya khoắt còn muốn chọc cười nàng, nàng càng thêm ngủ không được.
"Ai.... chị là nói thật." Tô Kiều trắng mắt liếc Tá An Hủy, tỷ tỷ đây chính mình ngủ đều không kịp, nơi nào rãnh cùng em nói giỡn.
Thấy không thể làm gì, Tô Kiều quay đầu chuẩn bị ngủ tiếp, Tá An Hủy ngẫm lại dù sao cũng không có việc gì liền tạm thời thử một lần, nàng đếm chưa tới mười cái bánh bao, chính mình không thể nào ngủ nhưng Tô Kiều bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ say, hơi thở đều đều, làm cho nàng hận đến nghiến răng lợi. Nữ nhân này thật sự vô tâm vô phế mới có thể ngủ đến thơm ngọt như vậy.
Đại khái là khoảng ba bốn giờ đêm, Tá An Hủy lăn qua lộn lại, rốt cuộc cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhắm mắt lại, không biết đã đếm tới mấy trăm cái bánh bao, trong mơ mơ màng màng dù sao cũng có một chút hiệu quả, nàng chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.
Trong lúc bất tri bất giác, nàng lại không cẩn thận dựa vào trên vai Tô Kiều.
......
Khi Tô Kiều mở mắt ra lần nữa, đã có một cái đầu nho nhỏ tựa trên vai cô. Dưới mái tóc xoăn dài gợn sóng là gương mặt tươi tắn, trong sáng lại không hề mất đi sự quyến rũ cùng ôn nhu của nữ nhân. Tô kiều còn đang nửa mê nửa tỉnh, bị gương mặt ngủ say này kinh diễm một chút, tim đập dứt khoát lệch một nhịp. Đây quả thực là hồ ly tinh chuyển thế, để nàng vào vai Đắc Kỉ xem chừng chính là lượng thân đóng giày rồi.
Nhưng mà kiếp trước, tại cuộc họp báo đó, Tá An Hủy đã....
Tô Kiều liếc mắt một cái, đột nhiên tự giễu mà cười, cô tự nhận chính mình là người rất lý trí, trên thương trường chỉ kiếm tiền chứ không nói đến chuyện tình cảm, Tá An Hủy là diễn viên kim bài của mình, thì cứ theo đó mà hành xử, không nên vì tình cảm làm cho phức tạp lên. Cô không cần phải yêu ai, cả đời tiêu diêu tự tại, cuộc sống như vậy không thoải mái hơn sao? Nhưng cô vẫn không tự giác điều chỉnh thân thể một chút, để Tá An Hủy dựa vào ngủ càng thêm an ổn, ngay cả chính cô cũng không biết làm như vậy hàm nghĩa đến tột cùng ở nơi nào, giống như vốn nên như thế.
Chuyến bay kéo dài một đêm, bởi vì lệch múi giờ, lúc đến sân bay quốc tế Los Angeles đã là 5 giờ chiều ở Hoa Kỳ.
"An Hủy, chúng ta đến rồi."
Một tiếng này của Tô Kiều như rót vào tai, Tá An Hủy cuối cùng tỉnh lại, phát hiện chính mình dựa vào trên vai chị ấy, trong nháy mắt nàng có chút ngượng ngùng, đành phải đối với gương phía trước sửa sang lại sợi tóc.
Tô Kiều cũng không để ý, xuất ra đồ trang điểm, phong tao mà bổ túc lại trang dung.
Kiếp trước Tá An Hủy rất kém tiếng Anh, cho nên kiếp này ở trong trường học nàng liền đối tiếng Anh đặc biệt để bụng, trải qua huấn luyện đặc biệt tại Tinh Huy, nàng giao lưu tiếng Anh cũng không vấn đề gì. Xuống phi cơ, Tô Kiều liền dẫn theo một nhóm thực tập sinh lên xe buýt sân bay, hướng về ký túc xá học viện Ucla mà đi.
Ở thành phố này, Liễu Dĩ Hân đợi suốt bốn năm, từ cô gái biến thành nữ vương.
Bên ngoài xe là dãy núi Santamonica trải dài vô tận, màu đỏ tịch dương đem hết thảy đều nhuộm thành huyết sắc, đám mây chợt xa chợt gần, tất cả đều là cảnh sắc say lòng người. Đường xá không phức tạp như trong nước, quốc lộ dọc theo sườn núi quanh co mà yên tĩnh, tài xế lại bật lên bài hát Baby one more time rất nổi tiếng vào thời điểm này, vài người cũng đi theo giai điệu ngâm nga. Một nhóm thực tập sinh đang có chút tưởng niệm gia đình đều bị cảnh trí hoàn toàn bất đồng hấp dẫn.
Xe chạy rất nhanh, vừa đến nơi tự nhiên có người địa phương ra tiếp đón các nàng. Cho nên, Tá An Hủy cùng đội ngũ cũng không cần động đầu óc, nhưng giọng Mỹ rất chuẩn và cách giao tiếp trôi chảy của Tô Kiều làm cho Tá An Hủy có chút ngoài ý muốn. Dù sao những năm này, đại lục rất ít giao lưu cùng ngoại quốc, người trong nước tiếng Anh đều rất kém cỏi, trừ phi là tiếng Anh chuyên nghiệp.
Các nàng trụ trong một nhà thờ lớn, mặt sau là ký túc xá, điển hình của phong cách Baroque (Phục Hưng Ý), bên trong có một vị mục sư rất từ ái, cùng một ít học giả trẻ tuổi. Bữa tối là mì Ý cùng khoai tây rau trộn, về sau Tá An Hủy mới biết được, bữa ăn này cũng xem như thịnh soạn.
Cơm nước xong, Tô Kiều cùng hai người đại diện phân phối phòng, Tá An Hủy như trước là phòng đơn tiêu chuẩn cao. Bất quá lệch múi giờ nàng cũng ngủ không được, liền ở quanh sân cùng sảnh trước đi dạo một vòng.Trên vách giáo đường treo rất nhiều bích họa, bao gồm cả mái vòm, được vẽ bởi những họa sĩ nổi tiếng thời bấy giờ. Tá An Hủy xem không hiểu lắm, chẳng qua kiến trúc Ba Lạc Khắc cao chót vót và kính men thủy tinh khảm nhiều màu sắc khiến người ta vô thức có tâm lý sùng bái.
"Như thế nào, em không đi nghỉ ngơi sao?" Nguyên lai Tô Kiều cũng nhàn rỗi nhàm chán đi ra, liền thấy được Tá An Hủy một người ở giáo đường, ngẩn ngơ mà nhìn bích họa trên khung đỉnh.
"Em không mệt."
"Chị cũng vậy." Mọi người sai giờ còn không thích ứng kịp, một chút buồn ngủ đều không có. "Kỳ thực chị rất tò mò, em vì sao đối việc đến Los Angeles như thế để ý?"