Thanh âm dâm đãng của Phương Tranh vừa rơi xuống, chỉ nghe một tiếng thét lớn chói tai của mỹ nữ, tiếng thét dẫn đến sự chú ý của người qua đường.
Phương Tranh vui vẻ, thanh âm nữ nhân này thật là dễ nghe, kêu lên cũng dễ nghe như vậy, hôm nay nếu có thể quen biết được nàng, nói vậy lúc cùng nàng điên loan đảo phượng, tiếng kêu sẽ tiêu hồn thực cốt, hơn nữa bờ mông nàng êm dịu vung cao, co dãn mười phần, ai nha. Nguy, hôm nay nhất định phải câu dẫn được nàng, nếu không ta sẽ phái người cướp đi…
Trong đầu Phương Tranh còn đang tính toán, mỹ nữ cũng đã ngừng tiếng thét chói tai, nổi giận đùng đùng xoay đầu lại, lộ ra gương mặt thoát tục tuyệt mỹ.
Đường nhìn hai người vừa gặp nhau, vừa sợ hãi vừa kinh hãi.
“ Là ngươi!”
“ Không phải ta!”
Phương Tranh phản ứng thật nhanh, quay đầu liền đi.
“ Đứng lại! Ngươi là tên lưu manh vô sỉ!” Mỹ nữ rõ ràng không phải loại người biết nén giận, thấy Phương Tranh mưu toan chạy trốn, vì vậy níu lấy ống tay áo Phương Tranh.
Hiện tại Phương Tranh hối hận đến ruột cũng phát xanh, trong lòng kêu khổ không ngừng, sờ ai không sờ hết lần này tới lần khác sờ soạng nàng, lão tử cùng nàng bát tự không hợp, đời trước khẳng định thiếu nàng không ít tiền.
Phương Tranh không quen nhiều người bên trong thành Tô Châu, nhận thức nữ nhân càng ít, chỉ có một, chính là Hàn gia tam tiểu thư. Mỹ nữ bị Phương Tranh sờ soạng hương mông, chính là Hàn gia tam tiểu thư Hàn Diệc Chân.
Trên đời có rất nhiều chuyện vừa khớp, có thứ rất đẹp, có thứ muốn lấy mạng.
Phương Tranh vừa khớp đã gặp phải chuyện muốn lấy mạng hắn.
Xoa xoa mồ hôi trên đầu, Phương Tranh dùng động tác thật chậm quay đầu lại, nhìn Hàn Diệc Chân xấu hổ cười: “ Diệc Chân muội muội, thật xảo, ha hả, di? Sao ngươi hàm tình lôi kéo ta để làm chi?”
Gương mặt Hàn Diệc Chân hàm sương, đôi mắt to mỹ lệ chứa đầy nước mắt, đang dùng một loại ánh mắt căm hận xấu hổ trừng trừng nhìn Phương Tranh.
Mấy ngày nay bên trong thành Tô Châu sóng ngầm bắt đầu khởi động, sau khi khâm sai đến, càng làm nước xuân lẫn lộn đục ngầu, Hàn gia là Giang Nam đệ nhất thế gia, tự nhiên nằm trên đầu sóng ngọn gió. Hàn Diệc Chân gánh vác trọng trách hưng suy của gia tộc, mấy ngày nay cảm thấy lao tâm lao lực quá độ, mệt mỏi không chịu nổi, hôm nay cảnh xuân thật đẹp, vì vậy liền dẫn theo vài tên thị vệ và nha hoàn đi ra tán giải sầu, lại không nghĩ rằng thật bị người ta sờ vuốt cái mông, điều này làm cho một nữ tử còn chưa xuất giá làm sao chịu nổi?
Hàn Diệc Chân từ nhỏ đến lớn, được người phủng trong lòng bàn tay, từ khi lớn lên tới nay, dù là lời nói nặng cũng chưa từng nghe qua, miễn bàn tới chuyện bị người khinh bạc như vậy, làm nàng cảm thấy xấu hổ chính là, người khinh bạc nàng, chính là vị khâm sai đại thần danh chấn thiên hạ, là tên lưu manh vẫn làm nàng chướng mắt, người này quả thực là một bại hoại! Vô cùng xấu hổ, nàng càng đối với Phương Tranh tăng thêm vài phần hèn mọn và thống hận.
“ Phương đại nhân, ngươi ở trên đường cái khinh bạc ta, có gì giải thích?” Hàn Diệc Chân hít sâu một hơi, nỗ lực khống chế tình tự của chính mình. Phương Tranh cũng rất xấu hổ, bị người sờ soạng còn đòi giải thích, trên đời này làm gì còn nhiều đạo lý như vậy để nói? Vì sao muốn sờ ngươi? Bởi vì trên toàn con đường chỉ có cái mông của ngươi tròn nhất đẹp nhất, không sờ ngươi thì sờ ai?
“ A! Hàn tiểu thư, ngươi thật nhận sai người. Vừa rồi người sờ ngươi không phải ta, là người khác, không tin ngươi cho ta sờ một lần, vui vẻ khẳng định sẽ hoàn toàn không giống.”
“ Ngươi…ngươi…” Hàn Diệc Chân vừa thẹn vừa giận, cũng không còn khống chế được tâm tình, đưa nắm tay xinh xắn nhỏ nhắn, không để ý tới thân phân đại gia khuê tú, làm một chuyện cho tới hôm nay nàng luôn rất muốn làm, chính là chỉnh trị tên khâm sai đại thần này.
“ Ta liều mạng với tên lưu manh vô sỉ ngươi!” Hàn Diệc Chân giống như một con hổ tiểu thư vừa xuống núi, điên rồ hướng Phương Tranh đánh tới, nước mắt trong đôi mắt xinh đẹp lại nhịn không được chảy xuống gương mặt, một đôi nắm tay nhỏ giã lên người Phương Tranh, làm Phương Tranh oa oa kêu to.
“ Bảo hộ đại nhân!” Ôn Sâm kinh hãi, vội vàng vung tay lên, bọn thị vệ hoặc sáng hoặc tối đi theo phía sau Phương Tranh đồng loạt hiện thân, cùng xông ào lên.
Hàn Diệc Chân là tiểu thư thế gia, xuất hành tự nhiên cũng có thị vệ đi theo, lần này nghiêm trọng tới mức đánh nhau ngoài đầu đường, bọn họ đương nhiên cũng không hàm hồ, đều gầm lên một tiếng, sau đón xông lên đón lấy thị vệ của Phương Tranh, hai bên giương cung bạt kiếm, liền sắp vung tay.
“ A, đàn bà điên sao? Không phải sờ soạng ngươi một chút, cần vậy sao?” Phương Tranh ôm đầu chật vật chạy trốn, phát hiện thị vệ hai bên cũng lập tức động thủ, Phương Tranh không khỏi vội la lên: “ Uy! Các ngươi dừng tay! Ta và Diệc Chân muội muội liếc mắt đưa tình, quan cái rắm gì các ngươi? Đều lui ra cho lão tử!”
Phiên náo nhiệt đã hấp dẫn không ít bách tính bên đường cái vây xem, đám người vây quanh Phương Tranh và Hàn Diệc Chân chỉ trỏ, chẳng được bao lâu, bách tính vây xem kịch vui đã kéo ra ba tầng, người người trên mặt tràn đầy dáng tươi cười sung sướng. Hiển nhiên đối với một màn thiếu nữ tử truy sát đại nam nhân rất là thỏa mãn.
Hàn Diệc Chân nước mắt đầy mặt, lúc này nàng cũng không quan tâm tới bị mất mặt, tóc tai bù xù truy đánh Phương Tranh, theo tư thế của nàng, hận không thể ngay tại chỗ chém giết Phương Tranh mới thôi, truy sát chấp nhất như vậy làm Phương Tranh rất đau đầu.
“ Hàn cô nương, Hàn tiểu thư, a, Hàn nãi nãi, ngài thả ta một con ngựa đi, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa, chú ý điểm ảnh hưởng có được hay không? Chúng ta đều là người có mặt mũi nha.”
“ Người có uy tín danh dự lại làm ra được chuyện hạ lưu xấu xa như vậy, ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Hàn Diệc Chân vừa truy vừa nổi giận quát.
“ Ôi, oan uổng chết ta! Lúc đó trên đường cái chỉ có một mình ngươi chổng mông, ta không sờ ngươi thì sờ ai?”
“ Ngươi…hỗn đản!” Hàn Diệc Chân nghe vậy, gương mặt nổi lên vẻ giận dữ, nước mắt lại tuôn ra.
“ Sưu.”
Một kiện vật thể vô danh ném trúng Phương Tranh.
“ Ai nha! Ta trúng chiêu rồi, Ôn Sâm, nhanh, dìu ta quay về hành quán, ta muốn dưỡng bệnh, dưỡng hơn một năm mới được. Ai cũng không gặp.” Phương Tranh mưu toan dùng kế ve sầu thoát xác.
“ Phương Tranh, nếu ngươi dám chạy, ta sẽ mang hết toàn bộ lực lượng Hàn gia, đi lên kinh thành cáo ngự trạng, thỉnh hoàng thượng vì Hàn gia làm chủ!” Hàn Diệc Chân nghẹn ngào giậm chân nói.
Phương Tranh nghe vậy không thể làm gì khác hơn là đứng lại. Người đàn bà này giống như phát điên, lời này cũng không phải uy hiếp, theo dáng dấp xấu hổ gần chết của nàng ta, có lẽ sẽ làm ra được, quả thực làm vậy, chuyện này nháo lớn. Phương Tranh không sợ chuyện Hàn gia cáo ngự trạng, với giao tình giữa hắn và Mập Mạp, dù có tố cáo hắn cũng không có nửa điểm tổn thất, hắn sợ chính là chuyện này nháo lên kinh thành, nếu bị Trường Bình biết được, những ngày tháng tốt đẹp của hắn xem như đến tận cùng.
Phương Tranh bất đắc dĩ quay đầu lại, giống như một Hán gian bị bắt, giơ cao hai tay, vẻ mặt đau khổ nói: “ Trước tiên nói cho tốt, không cho đánh mặt…”
“ Phanh!”
Sau nửa canh giờ, thành nam Tô Châu Thương Lãng Đình, sau lại bị khâm sai đại nhân đổi tên gọi là Nghênh Thân Đình, Phương Tranh và Hàn Diệc Chân đang ngồi đối diện trong đình, hai người lặng lẽ không nói gì, bầu không khí bên trong đình xấu hổ mà trầm mặc, hai người dỗi mắt nhìn hàng tùng bách xanh um xa xa, cùng Lâm Thanh Trì gợn sóng lân lân, cũng không liếc mắt nhìn đối phương.
Ôn Sâm dẫn mười mấy tên cấm quân cao thủ, sắc mặt nóng nóng thủ hộ bên ngoài đình, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Hàn gia thị vệ, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên cũng không giảm chút nào. Phương Tranh bị Hàn Diệc Chân đánh cho tơi bời, nguyên bản hắn cũng đuối lý, cho nên cắn răng sinh sôi nhận lấy tiểu nắm tay như mưa rền gió dữ của Hàn Diệc Chân.
Nghiêng đi thân thể không được tự nhiên, trên người truyền đến cảm giác đau đớn làm Phương Tranh phải hít sâu một hơi.
“ Tê…” Phương Tranh nhe răng trợn mắt, khuôn mặt vặn vẹo.
Mẹ nó! Con mẹ nó thật xui! Trước đây ở đường lớn trong kinh thành, chính mình bình thường cũng hay làm chuyện này, sao đi tới Tô Châu, tùy tiện sờ sờ lại sờ lấy thế gia tiểu thư? Xem ra mao bệnh háo sắc phải tạm thời từ bỏ mới được, may là Hàn tam tiểu thư không biết võ công, nếu không lúc này chỉ sợ mình đang hấp hối từ lâu.
Khuôn mặt Hàn Diệc Chân bình tĩnh, nhưng sóng lớn trong lòng lại dâng cao tận trời. Xưa nay nàng vốn văn tĩnh dịu dàng, đến bây giờ cũng không dám tin tưởng chính mình không ngờ lại ở trên đường cái đánh khâm sai đại thần. Nghĩ đến dáng dấp chật vật của Phương Tranh ôm đầu trên lủi dưới nhảy, nàng có chút muốn cười, nhưng nghĩ lại nhớ tới việc hắn động tay động chân với nàng, lửa giận thật vất vả mới dẹp loạn xuống tới, lại thăng đằng lên xông ra.
Khóe mắt hơi hơi nghiêng, dư quang nhìn thấy Phương Tranh đau đến hít hơi, Hàn Diệc Chân nghĩ vừa tức vừa giận, đáng đời! Tên lưu manh vô sỉ! Nếu không xem trọng thân phận khâm sai đại thần của hắn, thay đổi là nam tử tầm thường dám đối với nàng như vậy, lúc này sợ rằng ngay cả thi thể đều không hợp lại được đầy đủ mất rồi.
Hít sâu một hơi thở, Hàn Diệc Chân đánh vỡ trầm mặc, nói: “ Nói, vì sao ngươi phải khinh bạc vô lễ đối với ta?”
Phương Tranh nghe vậy cứng lại, thần sắc ẩn vẻ xấu hổ nhưng chợt lóe rồi mất, hắn đảo mắt vòng vo, lập tức trầm thống thở dài, dùng khẩu khí ưu quốc ưu dân, ngưng trọng nói: “ Giang Nam thuế án vẫn không có manh mối, bổn quan đang vô cùng phiền não…”
“ Ta không có hỏi ngươi chuyện này, chỉ hỏi ngươi, vì sao khinh bạc ta? Ngươi là đang cố ý nhục nhã Hàn gia sao?”
“ Ai, oan uổng! Giang Nam thuế án không có manh mối, tâm tình rất phiền muộn, bổn quan quá phiền não, liền muốn đi ra ngoài dạo giải sầu…”
Con ngươi trong như nước mùa thu của Hàn Diệc Chân hơi nheo lại, giọng nói vẫn đang bình thản: “ Cho nên phương pháp ngươi thư hoãn phiền não, đó là ra đường cái khinh bạc nữ tử?”
Phương Tranh biểu tình thoải mái gật đầu, lập tức cả kinh, lại nhanh nhẹn lắc đầu: “ Đó là một hiểu lầm, kỳ thực bình thường ta là một người rất nghiêm túc, thực sự, ngươi đi kinh thành hỏi thăm một chút, sinh hoạt tác phong của Trung Quốc Công Phương Tranh có phải là chính phái…”
Hàn Diệc Chân lại âm thầm nắm chặt tay: “ Vậy sao ngươi còn khinh bạc đối với ta?”
Phương Tranh ngượng ngùng nhìn nàng một cái, có chút ngại ngùng cúi đầu, không có ý tứ nói: “ Ngươi vui sướng…hay ta vui sướng…”
Vừa rồi vì sao mình không tươi sống đánh chết tên lưu manh này? Gương mặt Hàn Diệc Chân nén giận, trong lòng vô cùng hối hận.
Vốn nàng đánh xong Phương Tranh thì định về phủ, sau khi phát tiết sự tức giận đầy bụng, nàng tỉnh táo lại, hôm nay Phương Tranh và Hàn gia có quan hệ kết minh, nàng nghĩ lúc này không thể hành động theo cảm tình, dù sao có câu mọi người tổn hại thì cùng tổn hại. Vì vậy nàng liền cùng Phương Tranh đi tới Thương Lãng Đình, muốn cùng hắn thảo luận sự tiến triển của Giang Nam thuế án một chút, xem Hàn gia có thể giúp đỡ gì cho hắn hay không, chỉ có giúp hắn mau chóng xong xuôi vụ án này, mới có thể cho hắn cút ra khỏi thành Tô Châu trở lại kinh thành, sau này mình cũng không bao giờ phải nhìn thấy hắn nữa.
“ Vụ án làm được thế nào? Có gì khó xử hay không?” Sau khi tỉnh táo lại Hàn Diệc Chân khôi phục sự cơ trí bình tĩnh trong dĩ vãng, tùy tùy tiện tiện hỏi một câu cũng lộ ra khí độ thong dong của thế gia giàu có.
Phương Tranh thấy nàng rốt cục không còn dây dưa ở sự kiện bị sờ mông, không khỏi cũng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu than thở: “ Ta đã bắt giữ Lý Bá Ngôn, nhưng đầu mối của vụ án cũng bị chặt đứt, muốn tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, Lý Bá Ngôn chỉ là bị người lợi dụng, ngoại trừ giúp người sau màn tham bạc, cái gì hắn cũng không biết.”
Hàn Diệc Chân cau lại đôi mày thanh tú, trầm ngâm nói: “ Còn năm vị tri phủ khác thì sao? Lẽ nào bọn họ cái gì cũng không biết?”
Phương Tranh cười khổ nói: “ Ta đã phái người nghiêm mật giám thị năm vị tri phủ kia, nhưng khả năng hơn phân nửa là phí công, người sau màn nếu dám lưu lại tính mạng bọn họ, không giết bọn họ diệt khẩu, nói vậy bọn họ cũng không biết được thứ gì có giá trị.”
Phương Tranh xòe tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: “ Hiện