Bị ăn một cú tát long trời lở đất của Hứa Khuynh Thành thì Khải Lâm có chút ngỡ ngàng nhưng rồi cùng phản ứng lại ngay.
Hắn tức giận nói lớn.
- Con m* nó, Hứa Khuynh Thành, cô nghĩ cô là ai mà giám tát tôi hả? Cô có biết rằng cô vừa mới làm-
Không để cho Khải Thiên nói hết, Hứa Khuynh Thành lại giáng cho hắn thêm một cái tát nữa vào bên má còn lại.
Cô đi đến nắm lấy cổ áo của hắn lên rồi nói.
- Khải Thiên, anh cho rằng tôi muốn ở cùng với cái loại người như anh sao? Cái ngưỡng như anh, ha...!tôi khinh, khinh ra mặt luôn.
Tôi là ai? Tôi là Hứa đại tiểu thư và là người thừa kế hợp pháp của cả Hứa gia và Hạ gia.
Còn anh chỉ là nhị thiếu gia của một gia tộc nhỏ bé vừa mới nổi trên thương trường.
Anh nghĩ anh có thể so sánh được với tôi sao?
Khải Thiên ngỡ ngàng toan định phản bác thì đã bị cô chặn lại.
- Trước đây tôi đã nói rồi, các người đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi chủ muốn được sống bình yên thôi.
Còn nếu các người đã tự tìm đến đây thì đó là do hậu quả mà mấy người tự chuốc lấy.
Hơn nữa anh cũng không còn là vị hôn thê của tôi và Hứa Khuynh Thành tôi không phải là con nhỏ ngốc nghếch của ngày xưa nữa đâu.
Còn bây giờ nếu không còn chuyện gì thì anh hãy về bên bảo bối Mạn Nhi của an đi.
Hiện tại tôi đang rất mệt và muốn ngủ.
Thấy Hứa Khuynh Thành phản ứng như vậy thì Khải Thiên cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ rời đi.
Ở trong chăn, Hứa Khuynh Thành lẩm bà lẩm bẩm.
- Đúng là cái đồ thần kinh mà! Bộ tính gây sự với mình hay gì? Không hiểu sao hắn lại có số lượng fan đông tới như vậy? Mình tự hỏi rằng fan của mình có phải bị mù hoặc cận nặng không mà lại thích anh ta chứ.
Hừ.
Nếu không phải tại cái nguyên tác thì tôi đã không muốn dính líu tới mấy người rồi.
- Nguyên tác gì cơ?
Tiếng của người đàn ông đằng sau khiến Hứa Khuynh Thành như chết lặng.
Cô đổ mồ hôi hột và chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc quay đầu lại thì trời ơi! Nó đúng như suy nghĩ của cô hiện giờ luôn.
Tại sao Hoắc Tử Du lại ở đây chứ? Đáng lẽ anh ta phải đnag ở cùng nữ chủ green tea kia mới đúng chứ? Tại sao lại đến chỗ cô vậy?
Hứa Khuynh Thành lắp bắp hỏi.
- Anh...!anh...!anh đã nghe được đến đâu