Lang trung là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo cũng không có gì đặc biệt nhưng khí chất lại rất được. Hắn làm y đã nhiều năm, vì thế tất nhiên là rất thấu hiểu tâm tính của người bệnh, thực tế là có một số bệnh thật sự rất khó nói ra khỏi miệng.
"Tiểu lang quân, không bằng theo lão hủ vào bên trong trò chuyện với nhau, có được không?" Lang trung săn sóc hỏi.
"Như vậy rất tốt, tiểu tử cảm ơn tiên sinh." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói tạ ơn, trên mặt nổi lên một vệt nhàn nhạt màu hồng.
"A Nguyên, ngươi đúng là chẳng khác gì mấy cô nương vậy!" Dương Vinh khinh thường nói, hắn giơ tay nâng chén trà lên làm một hơi cạn sạch.
Khi Lục Nguyên Sướng cùng lang trung vào tới phòng bên trong, dược đồng đang bưng chén trà lên thấy vậy liền biết ý mà lui ra.
Lục Nguyên Sướng liếc nhìn trái phải đến mấy lần, sau khi thấy nơi này kín đáo lại cũng không còn ai khác mới ấp úng mở miệng hỏi: "Tiên sinh, cái này... là cái... Nữ tử... nữ tử..."
"Tiểu lang quân cứ bình tĩnh cái đã, trước tiên hãy uống một ngụm trà hít thở cho thông thuận rồi lại nói. Lão hủ hành nghề y cũng đã nhiều năm, gặp không ít những bệnh khó nói. Tiểu lang quân cứ để tâm tình của mình thoải mái một chút, không nên vì ngượng ngùng mà mắc sai lầm đến nỗi không làm rõ được bệnh tình." Lục Nguyên Sướng cứ ấp úng như vậy lại khiến cho lang trung lập tức nghĩ sang hướng khác. Hắn nhớ lại lời nói của Cố Tiểu Phù ngày đó, nó làm cho lang trung không khỏi có chút nghi hoặc: chẳng lẽ Lục Nguyên Sướng thật sự có ám bệnh mà chuyện vợ chồng không được như ý? Nhưng mà ngày đó mạch tương người này thật sự êm ái, thân thể Lục Nguyên Sướng cũng đâu có vấn đề gì.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền vội vã bưng bát trà nhấp lấy một ngụm, hít sâu một hơi. Thấy tâm tình của mình bình phục rồi mới chậm rãi nói: "Xin hỏi tiên sinh, đêm đầu tiên của nữ tử, thông thường lượng máu sẽ ra sao?"
"Việc này cũng còn tùy theo từng người, nhưng bình thường cũng chỉ nhiễm một chút khăn nhỏ mà thôi." Lang trung nghe hỏi như vậy mới hoàn toàn yên tâm, hắn còn đang sợ là ngày đó mình chẩn sai mạch.
"Vậy còn sang ngày hôm sau mà vẫn chảy máu không ngừng, lại còn rất đau đớn?" Lục Nguyên Sướng nghe lang trung nói xong, trong lòng liền cảm thấy không ổn. Nếu căn cứ vào lời giải thích của lang trung thì chẳng phải Cố Tiểu Phù đã chảy máu quá nhiều rồi hay sao.
"Nếu là hành phòng thuận lợi, sang ngày thứ hai tất nhiên là cầm máu. Có điều, nếu như đêm đầu tiên nam tử đã có hành vi thô bạo, vậy thì lại là chuyện khác." Lang trung nhấp ngụm trà nói xa xôi. Như vậy là hắn đã xác định được tình huống. Lục Nguyên Sướng hẳn là đã có loại hành động không nên làm, vì vậy mới khiến cho vị tiểu nương tử kia bị thương đây mà.
"Tiên sinh, có thể nói tỉ mỉ hay không?" Lục Nguyên Sướng không khỏi lo lắng mà hỏi. Lúc này nàng đã rõ ràng Cố Tiểu Phù là do chính mình làm bị thương, chỉ là không rõ hậu quả sẽ bị nghiêm trọng đến mức nào mà thôi.
"Đêm đầu tiên đã qua rồi mà vẫn không ngừng chảy máu, đó là do trong lúc hành phòng thì không nắm được vấn đề trọng yếu. Động tác lại thô lỗ làm cho thân dưới của nữ tử bị xé rách. Đối với những hiện tượng này, phải đem dưỡng nữ tử mấy ngày mới có thể khôi phục được như lúc ban đầu. Nhưng nếu như nam tử lại nóng lòng cùng nữ tử hành phòng lần thứ hai thì sẽ làm cho nữ tử hai lần bị thương. Thân thể nữ tử vốn mềm mại nên chịu không nổi đối xử như vậy. Nếu như điều dưỡng không được, thì lại dễ khiến cho phụ nhân thành bệnh, hạ thân vì bị thương mà xuất huyết, kinh nguyệt thất thường, bênh khí từ bên ngoài xâm nhập, phát sưng, phát mùi lạ. Cứ như vậy mãi thì thân thể nữ tử dĩ nhiên sẽ chịu tổn thất lớn, mà hoài thai cũng sẽ không dễ dàng. Cho dù có mang thai, thai nhi cũng sẽ bị hao tổn, cực dễ bị động thai." Lang trung xem ra Lục Nguyên Sướng là người lịch sự, lễ phép thì biết người này là người có học hành. Dáng vẻ nho nhã, thư sinh của nàng khiến cho hắn rung đùi đắc ý mà nói đến cực kỳ hăng hái.
Nhưng Lục Nguyên Sướng càng nghe thì tâm lại càng trầm. Nàng không hề nghĩ tới Cố Tiểu Phù vốn được mình phủng ở trên lòng bàn tay mà đau mà sủng, lại vì hành vi lúc say rượu của mình đã làm cho nàng bị thương tổn. Nhất thời sắc mặt của nàng tối sầm xuống, trong lòng thì tự mắng chính mình không biết bao nhiêu lần mới đủ.
Về chuyện con cái gì đó, Lục Nguyên Sướng không nghĩ ngợi gì nhiều, bởi vì nàng cùng Cố Tiểu Phù sẽ không thể có con được. Nhưng thân thể của Cố Tiểu Phù vì mình mà phải chịu tổn thương lớn như vậy thực sự đã làm cho nàng cực kỳ đau lòng.
"Tiên sinh, tại hạ tuổi trẻ không hiểu biết gì, cùng nương tử hành phòng vào lúc đang say rượu, làm cho nương tử đến sớm hôm sau vẫn không ngừng chảy máu, lại còn đau đớn không chịu nổi. Kính xin tiên sinh khai căn*, cứu nương tử nhà ta." Lục Nguyên Sướng đứng dậy chắp tay nói, lúc này nàng đã quá hoảng sợ mà quên cả chuyện xấu hổ, chỉ tiếc không thể đưa tính mệnh của chính mình cho Cố Tiểu Phù.
"Tiểu lang quân, không nên hoảng loạn như vậy. Cứ ngồi xuống đã rồi hãy nói." Lang trung đỡ Lục Nguyên Sướng ngồi xuống, lúc này mới vuốt chòm râu ngắn chậm rãi nói: "Từ nhỏ thân thể tiểu nương tử đã phải chịu hao tổn, việc này lang quân cũng đã biết rồi. Lần này lại phải chịu tổn thương lớn như vậy tất nhiên là phải điều dưỡng thật tốt thì mới may ra. Bây giờ ta sẽ kê đơn, chỗ thuốc này cần phải dùng liên tục trong vòng nửa tháng, không được ngừng nghỉ giữa chừng, như thế mới có thể làm cho tiểu nương tử khôi phục lại được như lúc ban đầu."
* Khai căn: Tạo điều kiện thuận lợi cho số phận của mình.
"Cảm ơn đại ân của tiên sinh, xin tiên sinh viết nhanh cho." Lục Nguyên Sướng lo lắng giục.
Thế nhưng lang trung lại không nhanh không chậm cho đến khi viết xong phương thuốc, sau đó mới nói với Lục Nguyên Sướng: "Còn điều này nữa, lão hủ vẫn phải nhắc thêm một chuyện này, trong vòng một tháng, lang quân nhất định không thể cùng tiểu nương tử hành phòng. Nếu không làm được như vậy thì chỗ thuốc này cũng trở thành vô dụng."
"Tiểu tử nhớ rồi." Lục Nguyên Sướng thận trọng đáp.
Nếu không phải là vì ngày đó nàng say rượu thì làm sao lại cùng Cố Tiểu Phù viên phòng chứ. Nàng còn chờ đến đêm động phòng hoa chúc mới thật sự ôm mỹ nhân về đây. Chỉ tại hôm đó sự việc xảy ra quá bất ngờ, việc Cố Tiểu Phù lạy Chúc Bảo trường làm cha nuôi đã làm cho Lục Nguyên Sướng vui mừng khôn xiết, hơn nữa Cố Tiểu Phù lại chân thành muốn trao, có thể nào không động chân động tay cho được.
Vì đêm đó say rượu, nên sự việc cụ thể xảy ra như thế nào Lục Nguyên Sướng không còn nhớ rõ. Nhưng cái hình ảnh Cố Tiểu Phù với tư thái mềm mại, lời than nhẹ mê hồn, vẻ quyến rũ khi ở dưới thân mình khiến cho mỗi lần nhớ lại đều làm cho Lục Nguyên Sướng luôn có cảm giác khó mà nhịn nổi. Có điều, sau khi nghe lang trung dặn xong, nàng đành phải nghĩ lại. Cùng lắm thì sẽ cùng Cố Tiểu Phù phân phòng ngủ. Nàng cảm thấy lúc này mình thật không dám cả giáp mặt Cố Tiểu Phù.
Lang trung thấy trên mặt Lục Nguyên Sướng biến hoá thất thường thì cảm thấy thật là thú vị. Trên đời này có được bao nhiêu nam tử sẽ vì nữ tử mà bận tâm như vậy. Còn đôi tiểu lang quân cùng tiểu nương tử này lại giống như một cặp bích nhân vui tai vui mắt. Mà điều làm cho lang trung vui mừng nhất chính là thấy được hai người tình ý mặn nồng, dù có muốn cắt rời cũng không cắt nổi. Quả là một cặp xứng đôi chưa từng thấy.
"Tiểu lang quân, nơi này của lão hủ còn có một vật khác, có thể sẽ giúp ích được cho ngươi. Không biết ngươi có muốn nhìn qua hay không?" Trong mắt lang trung lóe lên ý cười thầm, hắn hỏi.
Lúc này Lục Nguyên Sướng đang sầu lo cho Cố Tiểu Phù nên không nhìn ra thâm ý của lang trung, vì thế liền ngây ngô gật gật đầu.
Lang trung lấy từ trong ám cách* trong rút ra hai quyển sách, một quyển tên là [Phong nguyệt], một bản khác tên là [Trong sáng]. Lục Nguyên Sướng không biết trong đó có gì nên tiện tay mà cầm lên [Phong nguyệt] rồi mở ra nhìn vào.
"Bộp ~ "
Lục Nguyên Sướng mới liếc mắt nhìn qua đã sợ đến mức ném cả quyển sách lên trên bàn. Nàng sợ hãi nhìn lang trung, bờ môi run cầm cập mà nói: "Tiên... Tiên sinh, sao ngươi lại có thể nào đem vật ấy cho ta như vậy được?"
* Ám cách: Tủ bí mật.
Lang trung quá đau lòng mà vội vàng đem [Phong nguyệt] nhặt lên. Hắn đưa tay vuốt ve lên mặt quyển sách không bị một nếp gấp nào, chỉ tiếc mài sắt không nên kimb hắn nói: "Nhân sinh luân hồi là ứng với thiên đạo. Chuyện này cũng bình thường không khác gì nhân luân* cương thường. Động tác này của tiểu lang quân thực sự là phung phí của trời, sao lại ngu muội đến như vậy không biết!"
"Tiên sinh!" Lục Nguyên Sướng nhìn nét mặt đầy vẻ u oán của lang trung rồi cũng chỉ biết ngây ngốc kêu một tiếng, nàng muốn nói gì cũng không nói ra được. Cái hình ảnh yêu tinh đánh nhau trong sách kia vẫn dừng lại ở trong đầu, thật lâu không tản đi được.
* Nhân luân: Quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, như giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn, v.v... theo quan niệm Nho giáo.
"Chỉ