Hạ Mộng rõ ràng cảm giác được, thái độ của chị dâu với cô xảy ra biến hóa.Sau khi cả nhà ăn sáng xong, cô muốn giúp dọn bàn, dọn dẹp bát đĩa, nhưng bị ngăn lại. Chờ Mai Hồng Diệp đi vào bếp dọn dẹp bát đĩa, Hạ Bằng cố ý đem tay phải đặt ở trong túi áo, đến gần bên cạnh Hạ Mộng cười ha hả nhỏ giọng nói:- Em gái, em đưa tay ra đây.Hạ Mộng lập tức đoán được ý đồ của anh cả, khẳng định là cho cô tiền, đây là lệ thường mỗi năm ăn tết, nhưng năm nay không giống nhau, cô không chỉ có tham gia công tác ở đơn vị, hơn nữa hiện tại cô còn có không gian, không thể lại muốn lấy tiền của anh cả vất vả làm ra. Cô vội vàng đưa hai tay ra sau lưng, kiên quyết từ chối:- Anh cả, em đã đi làm công rồi, không phải là con nít nữa mà, em không lấy đâu.- Đứa nhỏ ngốc này, anh là anh cả của em, ở trong mắt anh, em vẫn luôn là đứa nhỏ. Cho em thì em cứ nhận lấy đi.Hạ Bằng trong khi nói chuyện còn đem tiền nhét vào trong túi áo Hạ Mộng. Hạ Mộng vừa thấy là mười đồng tiền, so năm vừa rồi thậm chí còn nhiều hơn, càng là chết sống không muốn nhận. Hai người không tiếng động đẩy qua đẩy lại.Đứng ở bên cạnh giường đất, Hạ Tiêu cùng ôm Đồng Đồng cùng Tiết Minh Nguyệt đều nhịn không được cười trộm.Tiết Minh Nguyệt biết con trai cả năm nay sở cho em gái nhiều hơn một phần là tiền lương, phần còn lại khẳng định liên quan đến việc con gái vào bệnh viện.Tay chân nhỏ của con gái làm sao có thể là đối thủ của con trai cả được, sợ con lỡ tay làm em gái bị thương nên vội vàng nói:- Được rồi, được rồi con gái, anh cả con cho con, con cứ nhận đi, đây là một phần tâm ý của anh con.Hạ Tiêu nghe vậy liền phụ họa:- Em gái, em nghe lời mẹ nói đi.Sau đó hắn từ túi quần của mình móc ra năm đồng tiền:- Đây là của anh hai cũng có một phần, em đừng chê ít a.Hạ Mộng biết anh hai cô hiện tại mỗi tháng mới có hơn ba mươi đồng tiền tiền lương, cùng cô là giống nhau, đưa mẹ hơn phân nửa, dư lại tiền tiêu vặt mua chút đồ vật cần thiết, trên cơ bản muốn tích cóp được tiền thực không dễ dàng.- Em sao có thể sẽ chê ít! Em là thật sự là không cần dùng!Cô thật rất là bất đắc dĩ nói:- Các anh……Cuối cùng lại thôi, Hạ Mộng đành nhận lấy. Bất quá, cô lại nghĩ tạm thời lấy tiền, chờ cô tìm được cơ hội ra cửa lên phố rồi, liền từ trong không gian lấy ra chút gạo hoặc là thịt heo linh tinh, sau đó nói là dùng tiền này mua ở chợ đen.Tiết Minh Nguyệt nhìn ba đứa con tình cảm tốt như vậy liền thấy vui mừng, không khỏi nghĩ tới chị em của mình.- Cũng không biết dì các con nhà bọn họ trải qua thế nào.Nhà bà ngoại Hạ Mộng trừ bỏ mẹ, cũng chỉ có một dì nhỏ còn sống, dì gả chồng về sau đi theo chồng dọn đến một huyện nhỏ ở tỉnh thành bên cạnh. Bởi vì cách khá xa, liên lạc lại không phải nhiều, nhưng trong lòng mẹ chắc chắn là rất nhớ.- Khẳng định cũng không tồi, mẹ, không phải người nói cho con tiểu dượng là người có khả năng lại đối với dì rất tốt sao?Tiết Minh Nguyệt nghe vậy trong nháy mắt liền được trấn an:- Đúng vậy.Đến 9 giờ, một nhà Hạ Hồng Anh xách theo vài thứ trong nhà đến đây. Chồng của Hạ Hồng Anh là Dương Vệ Quốc, nhìn tướng mạo có thể biết là người hiền hậu, hiện tại làm công ở xưởng gỗ, khuân vác đầu gỗ. Nhà cô dượng bọn họ tổng cộng có bốn người con, hai trai hai gái. Con gái lớn Dương Thanh Phượng đã kết hôn, ngày mai mới có thể về nhà mẹ đẻ bên này. Con trai lớn Dương Thanh Vĩ cũng đi làm ở xưởng gỗ, con thứ hai Dương Thanh Tuyền đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm, con gái nhỏ Dương Thanh Lệ hiện tại đang học sơTam.Hai nhà ở trước sau cùng con phố, bình thường cũng thường xuyên lui tới đi lại, cho nên đều rất quen thuộc.Hạ Mộng bởi vì trên đầu bị thương, lần thứ hai bị trở thành tiêu điểm quan tâm. Chờ cô vất vả nói chuyện với mọi người dò hỏi xong thì cũng mất khá nhiều thời gian rồi, trong lúc đó Hạ Bằng cùng mấy anh em liền thu xếp đi tây phòng lấy cái bàn đánh bài Poker, lập tức trong viện chỉ còn lại vài người..Mang Hồng Diệp liền ôm Đồng Đồng đi qua xem náo nhiệt. Trong phòng chen chúc ầm ĩ đầy náo nhiệt.Hạ Mộng cũng lặng lẽ nhẹ nhàng mỉm cười. Cô không biết thương tích trên đầu có phải là chưa tốt hay không, nhưng mấy năm sống một mình trong tương lai