Minh quý phi từ phòng Tạ Lục Khôn trở ra vừa vặn lúc Trúc Thanh Hi mang thuốc vào. Nàng cúi người hành lễ.
"Tham kiến nương nương."
"Không cần đa lễ."
Bà nhìn khay thuốc trong tay Trúc Thanh Hi.
"Ngươi phải biết phối hợp với Lăng thái y, giúp Nhị gia mau chóng lành bệnh, rõ chưa?"
"Đây là trọng trách của thần, xin quý phi nương nương an tâm."
Tạ Lục Khôn dặn dò không được để lộ chuyện Lăng thái y là tay sai của Tạ Mỗ, nên chuyện thuốc bị trộn cát bẩn ngoài các nàng ra không ai hay biết. Tạ Lục Khôn đang diễn một màn kịch rất hay. Hắn không hề giấu giếm chuyện mình khỏi bệnh, mặt khác để Lăng thái y báo cáo với Tạ Mỗ rằng hắn đang giả bộ khỏe mạnh để được tham gia kì sát hạch. Tạ Mỗ cứ thế mà ngu ngốc tin lời, hắn ta còn háo hức chờ đến ngày được đấu với một Tạ Lục Khôn yếu ớt sắp chết, tâm lý cũng vì thế mà chủ quan khinh địch.
Vài ngày qua Tạ Lục Khôn ngoan ngoãn dưỡng thương, thuốc Trúc Thanh Hi sắc cho hắn công hiệu rất tốt, chẳng mấy chốc đã hồi phục. Nàng đón lấy chén thuốc đã uống cạn.
"Đây là liều cuối, người thấy trong người thế nào?"
Tạ Lục Khôn thử vận công điều hòa khí huyết, nguồn khí nóng chảy dọc người hắn, chưa bao giờ Tạ Lục Khôn cảm thấy tinh lực dồi dào như vậy.
"Rất tốt. Nàng đã cho ta uống những gì?"
"Hồng hoàn, hạc đỉnh hồng, đoạn trường thảo,..."
Trúc Thanh Hi thản nhiên kể ra thành phần thuốc. Tạ Lục Khôn cả kinh, những thảo dược nàng kể đều là độc dược, là nàng cao tay dùng độc trị độc? Trúc Thanh Hi dừng một chút, nàng nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của Tạ Lục Khôn mà bật cười.
"Những thứ đó đương nhiên không bỏ vào."
Tạ Lục Khôn thầm thở phào, quả thật Trúc Thanh Hi mà muốn đoạt mạng hắn hẳn sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng vì là nàng nên hắn không có một chút phòng bị. Tạ Lục Khôn tiến lại gần Trúc Thanh Hi, ép nàng vào góc tường, Trúc Thanh Hi phản xạ đưa tay che miệng. Một tay Tạ Lục Khôn chống vào tường, khuôn mặt hắn kề sát mặt nàng, hắn nở nụ cười đầy mê hoặc, rồi bất thình lình hôn lên bàn tay đang chắn ở đôi môi xinh xắn kia. Giọng nói xấu xa đắc ý.
"Nếu có độc ta sẽ không để mình mình trúng độc đâu."
Trúc Thanh Hi bất mãn đấm vào bụng Tạ Lục Khôn làm hắn lùi ra vài bước. Trước khi ra tay Trúc Thanh Hi đã tính toán lực đạo, khống chế vừa phải không khiến hắn bị thương. Nàng nhìn gương mặt đẹp trai không góc chết đối diện, sao trước đây nàng không nhìn ra mặt tích cách này của hắn chứ, sự quyến rũ bức người này thật khó kháng cự.
"E hèm. Nếu cơ thể không có gì bất thường thì từ mai người có thể luyện võ cùng đại sư huynh và ta."
"Được." Tạ Lục Khôn gật đầu.
"Vậy người tiếp tục đọc sách đi, ta không làm phiền người nữa."
Tạ Lục Khôn đưa quyển sách che ngang mặt, người hơi dựa ra ghế, điệu bộ chuyên tâm đọc sách, thanh âm trong miệng phát ra lời nuông chiều.
"Nàng chưa từng làm phiền ta, trước đây chưa từng sau này càng không."
Trúc Thanh Hi đè nén trái tim đang nhốn nháo, nàng trở ra ngoài. Trúc Dạ Ưng vẫn miệt mài luyện kiếm, thấy thế Trúc Thanh Hi đá hòn sỏi dưới chân về phía hắn. Trúc Dạ Ưng nhạy bén dùng kiếm chém bay hòn sỏi sang một bên. Hắn chĩa kiếm hướng về Trúc Thanh Hi.
"Mau chóng luyện kiếm cùng ta. Đệ chớ làm biếng."
Trúc Thanh Hi xị mặt gật đầu. Những ngày qua