Xã An trấn đích xác không lớn lắm, con đường chủ đạo từ Xã An trấn chạy dọc theo hướng Đông-Tây.Mà khách sạn ở đây thì cũng chỉ có đúng một cái Xã An khách sạn.Khách sạn nằm tít cuối trấn về phía tây. Khách vãng lai qua đây, nếu không muốn phải ngủ ngoài đường thì không còn cách nào khác là phải vào cái khách sạn này.Vào lúc này, nếu chú ý ra ngoài, từ phía Tây thị trấn có một chiếc xe ngựa đang tiến vào Xã An trấn.Rất nhanh chiếc xe đi tới trước cửa Xã An khách sạn, đoàn xe cũng không dừng lại mà tiếp tục đi sau vào trong trấn, đến khi đi tới trước cửa Xã Hương tửu lầu thì mới dừng lại.Xã Hương tửu lầu cũng không tính là lớn, thậm chí nó còn có dáng vẻ hơi cũ cũ, tuy vậy người ta vẫn cảm nhận được nét gì đó cổ xưa.Bây giờ đang là chính ngọ, khách nhân dùng bữa tại tửu lầu vẫn còn khá đông đúc, cho nên bên trong tửu lầu hầu như không còn chỗ trống nữa.Từ Trên xe đi xuống là một người trung niên có bộ râu quai, dắt theo một đứa bé trắng trẻo tầm sáu tuổi.Người đàn ông này khệnh khạng dẫn tiểu hài tử trực tiếp bước vào tửu lầu. Khách hàng trong tửu lầu cũng có người nhận ra người trung niên này, biết hắn là quảy lý của tửu lầu này, đến nhậm chức ở đây cũng được hai năm rồi, còn tiểu hài tử kia không ai nhận ra."Lão Hàn, tiểu gia hỏa này mà lớn lên thì trông giống lão lắm đây, không phải là lão lén sau lưng vợ ra ngoài trăng gió đấy chứ?" Đột nhiên có người trêu ghẹo nói.Một lời vừa nói ra, chúng nhân bên cạnh lập tức cười to một trận."Phi (Ta nhổ)! Hắn là cháu ruột của ta, đương nhiên là phải có vài phần giống ta rồi." Gả trung niên chẳng những không tức giận, mà còn có vài phần đắc ý.Hai người này chính là nhân vật chính Mạc Phàm của chúng ta và Nam thúc của hắn, vừa đi đường liên tục suốt đêm mới tới được Xã An trấn."Tiểu Phàm, cháu ở trong phòng này nghỉ ngơi một chút đi nhé, đợi đến khi lão sư của học viện tới, ta sẽ gọi cháu. Ta bây giờ phải đi tiếp đãi mấy vị khách kia một chút.'' Hàn Nam chỉ tay vào căn phòng nhỏ cười nói.Nói xong, liền quay người đi ra ngoài.Hàn Lập nhìn tam thúc đi ra khỏi ngoài, cảm thấy phụ thân cùng Nam thúc tính toàn thật kĩ lưỡng.Không nghĩ tới Nam thúc đã chạy tới tửu lầu này làm việc để an bài thân phận cho hắn từ hai năm trước rồi.Hắn cũng triệt để yên tâm về thân phận của mình, cảm thấy mệt mõi liền nằm lăn ra giường đánh luôn một giấc, không có lấy một điểm sợ hãi thường thấy của một đứa trẻ phải xa nhà.Cho đến tận buổi tối thì có một người phục vụ mang cơm đến, tuy không phải là thịt ngon cá béo gì cả, nhưng cũng tính là vừa miệng.Sau khi ăn xong thì người phục vụ lại đến bưng chén bát ra ngoài.Lúc này Nam thúc của hắn mới đi tới.''Ừm, tiểu tử thay đồ rồi đi theo ta, lão sư của học viện tới rồi, nếu mà có ai hỏi thì cứ nói ngươi là cháu ruột của ta, phụ thân với mẫu thân thì đã mất từ lâu rồi biết không?'' Nam thúc đứng một bên đợi, dặn dò thật kĩ.''Ta nhỡ kĩ.'' Mạc Phàm gật đầu.Hàn Nam nghe Mạc Phàm trả lời xong thấy rất vừa lòng, sau đó liền cùng hắn nói một chút chuyện phiếm, rồi hãnh diện kể lại những kinh nghiệm mình từng trải qua cho Mạc Phàm nghe, sau đó hai người cùng nhau hướng tới quảng trường nằm giữa Xã An trấn mà đi.. . . . . . . . .Đi tới quản trường, nhìn khắp nơi hết sức náo nhiệt, vì ngày thức tỉnh mỗi năm một lần đã tới.Từ sáng sớm tới tận buổi trưa, tiếng ồn ào vang tai mãi không dứt, chỗ nào cũng có các bậc phụ huynh và trưởng bối dẫn con cháu tới đây để tham gia nghi thức giác tỉnh.Mạc Phàm đang đi cùng Hàn Nam thì nghe tới một chuyện cực kì thú vị."Phụ thân, người nói Võ Hồn của con sẽ là cái gì?" một thằng bé vừa đầy sáu tuổi nhảy nhót hỏi phụ thân, nó cực thích nghe phụ thân kể cho nghe những câu chuyện về Hồn Sư. Trong đôi mắt to tràn đầy ước mơ.Thằng bé có mái tóc ngắn đen, cao hơn bạn bè cùng lứa một chút, điểm đáng chú ý nhất trên người nó là đôi mắt, một đôi mắt to hắc bạch phân minh, lông mi rất dài tới nỗi con gái cũng còn không bằng.Quần áo tuy chỉ bình thường, nhưng tướng mạo nó xuất chúng nên vẫn dễ làm người ta chú ý.Phụ thân nó là một trung niên tướng mạo bình thường, chiều cao cũng bình thường, mọi thứ đều bình thường."ta cũng không biết, cái này phải xem vận khí." Phụ thân nó thầm than trong lòng, ngày thức tỉnh này, cũng chính là ngày làm phân hóa cuộc đời con người. Có Hồn Lực hay không, sẽ