Lúc này Lương Ngộ mới cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy nút cổ áo trước ngực mình móc lấy búi tóc của nàng.
Dẫn đến vừa chuyển động toàn thân, phần tóc đen mảnh nhỏ kia quấn vào trong khe hở ở rìa của nút áo san hô, hắn cố gắng gỡ tóc ra, nhưng khoảng cách rất nhỏ dẫn đến không làm được gì, kéo một cái nàng liền kêu đau. Cuối cùng không còn cách nào, hắn đành phải mở cúc áo ra, gỡ hai vòng tóc kia xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng đặt bút xuống, tiếp tục viết.”
Hắn mặc cho cổ áo để mở, vẫn nắm chặt tay nàng như cũ, một lần một lần dạy nàng di chuyển ngòi bút: “Cổ tay quá cứng, thả lỏng một chút… thả lỏng thêm chút nữa…” Có sự dẫn dắt của hắn, ngòi bút lông sói ở trong tay Nguyệt Hồi dần dần được truyền linh tính, hai chữ kia rốt cuộc cũng ra dáng, ít nhất thì nét bút không còn sai nữa, dần dần cũng chuyển động tự nhiên.
Từ nắm chặt đến hơi buông lỏng, cuối cùng nửa buông ra, hắn một mực khuyến khích nàng: “Lại tốt hơn chữ trước đó một chút rồi, thêm lần nữa…”
Nguyệt Hồi ngửi mùi thơm dưới cổ áo hắn phát ra, choáng váng vui sướng đến mức mở cờ trong bụng.
Trong giọng điệu của hắn mang theo một chút sự thanh tú khe khẽ, nghĩ đến vẫn tính là thỏa mãn. Sự hiểu biết của Nguyệt Hồi đối với âm thanh nhanh nhạy hơn người bình thường, giọng nói của Lương Ngộ và Tào Điện Sinh khác nhau, có lẽ nguyên nhân bởi vì lớn rồi mới vào cung, có nhiều thứ đã định hình, không sửa lại được nữa. Lúc Lương Ngộ nói chuyện, loáng thoáng mang theo một chút giọng mũi, giọng nói đó là sự đặc thù của hắn, thanh cao, kiêu căng, lại ẩn giấu tính công kích. Nếu như cách tấm bình phong chỉ nghe giọng nói của hắn, trước mắt sẽ xuất hiện một công tử áo trắng như tuyết, tay phải cầm kiếm tay trái cầm hoa, khóe môi mỉm cười, ánh mắt lại sắc bén như đao.
Nàng có chút thất thần, kết quả khuỷu tay đưa ra, hắn đứng một bên nâng giọng: “Luyện chữ kỵ nhất là phân tâm, lúc này đừng nghĩ gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào chữ dưới ngòi bút của mình là được.”
Nguyệt Hồi vội vàng ổn định lại tinh thần, viết một hàng chi chít chữ trên giấy Tuyên Thành, viết đến cuối cùng lại có chút không nhận ra hai chữ đó nữa.
Cảm thấy đã có ba phần phong vận của hắn, nàng đưa cho hắn xem chữ mà nàng đắc ý nhất: “Ca ca xem xem, có được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự soi mói của hắn không dùng trên người nàng, rất hãnh diện mà nói: “Đến mai luyện thêm một ngày là gần được rồi.”
Nàng nghe mà rất cao hứng, nghiêng người về phía trước nói: “Tên của huynh thì sao, viết như thế nào?”
Hắn nâng bút chấm chấm mực, nâng cao cổ tay viết xuống hai chữ “Nhật Bùi” thật to.
Nguyệt Hồi lấy tên của nàng tới, bốn chữ bày cùng nhau, vừa nhìn đã biết là người một nhà.
Nàng lại có chút phiền muộn, thì thào nói: “Muội không nhớ rõ dáng vẻ của cha mẹ nữa, khi còn bé hình như có một nhũ mẫu đi theo muội, mỗi ngày hỏi ‘cô nương đói không, cô nương khát không’.”
Liên quan tới cha mẹ, nhớ lại sau nhiều năm, giống như là người thân đời trước. Lương Ngộ bởi vì tiến cung, tự cảm thấy thẹn với phụ mẫu, thù lớn tuy đã báo nhưng hương khói của Lương gia đoán chừng cũng phải đứt mất ở thế hệ của hắn. Hắn cố gắng không nghĩ đến chuyện trước kia, sau khi để mất Nguyệt Hồi thì càng thẹn với lòng đến mức không dám nhìn thẳng. Cho tới bây giờ huynh muội đoàn tụ, hắn mới chậm rãi thoát ra từ bên trong sự khốn đốn vô biên vô bờ đó.
Hắn gác lại bút, đứng thẳng người lên.
“Cha cao bằng huynh, từ khi huynh có nhận thức thì đã thấy ông ấy để râu, mặc một thân công phục của quan văn, vừa cứng rắn lại có khí phái. Hai mươi tuổi cha đậu Tiến sĩ, là thanh niên tài tuấn nổi danh mười dặm tám hương, nghe nói lúc ấy trẻ tuổi người làm mai suýt chút nữa đạp bằng cửa, tầm mắt của cha khá cao, vẫn luôn không định ra hôn sự. Sau đó có một lần, móng ngựa của cha văng ướt váy áo của một vị cô nương, vị cô nương kia vừa đẹp vừa ngang tàng, vừa lừa vừa bịp, gả mình cho cha.” Ánh mắt của hắn dao động trên mặt nàng, nghiêm nghị nói: “Dáng dấp của muội và mẹ rất giống nhau, nhất là khuôn mặt. Năm đó mẹ đến ba mươi tám tuổi, trong mắt cũng không có sự khôn khéo, điều tỉnh táo nhất cả đời bà chính là cùng cha phối thành một đôi.”
Thế nhưng ráng chiều dễ tan lưu ly dễ vỡ, đắc tội Đông Xưởng, không ai quan tâm ngươi có phải là quan tốt hay không. Lúc trước khi Thuần Tông tại vị, bởi vì quốc khố trống không mà trắng trợn khai thác mỏ, Ti Lễ giám phụng ý chỉ của Hoàng đế, giết chết người nào cản đường, Hoàng đế hoàn toàn sẽ không hỏi đến.
Lương gia cứ như vậy mà phân tán, ngay cả người kêu oan cũng không có, biến mất sạch sẽ khỏi cõi đời. Thoạt đầu hắn cũng đi vào chỗ bế tắc, cũng từng nghĩ đến cáo ngự hình*, nhưng càng bước vào quan trường càng hiểu được, thói đời này xấu xa, văn võ bá quan từng người một coi trọng tiền tài, quan tốt sớm đã chết cả rồi.
(*:告御状: Cáo ngự hình: tờ biểu dâng lên vua.)
Nguyệt Hồi sờ lấy má của mình: “Muội lớn lên giống mẹ…” Nghe hắn miêu tả như thế, nàng thậm chí cảm thấy đến tính tình cũng giống nhau, nhìn mặt làm việc, khỏi nói đến thể diện.
Lương Ngộ thấy nàng hoảng hốt, lại thêm một câu: “Có điều mẹ rất có học vấn, Phó gia cũng là dòng dõi thư hương, mẹ biết làm thư, còn viết chữ đẹp.”
Nguyệt Hồi suy nghĩ, vỗ đùi nói: “Muội cũng biết làm thơ, năm đó muội hữu cảm nhi phát* từng làm một bài, muội đọc cho huynh nghe.”
(*:有感而发: Hữu cảm nhi phát: Có cảm xúc nên phát ra.)
Chuyện lạ như thế, Lương Ngộ rửa tai lắng nghe, chỉ thấy nàng ưỡn ngực, ngước cổ ngâm nga: “Nhà nhà ăn dưa muối, tài chủ không như thế, sáng sớm dùng điểm tâm, chiều muộn hưởng kẹo đường. Mùa hè mì nước sốt, trứng gà thêm canh thịt, bơ đậu kèm bánh đúc, đủ thứ hương liệu ngon.” Thế mà còn là ngũ ngôn bát cú, lập tức đọc cho Lương Ngộ giật mình.
Nha đầu này từ nhỏ đã thích tác oai tác quái, qua nhiều năm như thế vẫn là như vậy.
Hắn lui về phía sau hai bước, dựa vào kệ sách nhẹ giọng cười lên, nụ cười này thật như nắng xuân rạng rỡ. Lúc trước Nguyệt Hồi cũng từng thấy hắn cười mấy lần, nhưng hắn lúc nào cũng không vui vẻ, trong lúc cười cất giấu ba phần khoe khoang, thậm chí nụ cười của hắn là một loại đối đáp theo thói quen, không có nội dung thực chất. Nhưng lúc này không giống như vậy, hắn híp mắt giương môi lên, nàng có thể trông thấy hàm răng chỉnh tề của hắn, hai cái răng nhọn nhọn ở bên rìa, lúc nghe răng lại có cảm giác trong sáng chân thật của thiếu niên.
Nàng dương dương đắc ý: “Ca ca nói nhanh lên, bài thơ này của muội làm thế nào?”
Lương Ngộ vẫn cho câu trả lời chắc nịch: “Vế đối tinh tế, vần cuối cũng không tệ, mặc dù thơ hơi sai nhịp, nhưng muội chưa từng đọc sách, như vậy đã là thiên phú cực lớn rồi.
Nàng vui vẻ, tiếp tục ngồi trở lại, nâng bút lên mô phỏng theo bản mẫu của hắn, viết một chữ liền kéo dài lời nói ngâm đọc: “Nhật… Bùi…”
Cái tên này đã hoang vắng quá nhiều năm, hiện tại gọi ra từ trong