"Không, là cho em gây chuyện để bớt buồn chán."
Quả nhiên, Thẩm Mục Thâm cảm thấy cô sống rất nhàn hạ.
Nhưng cô vẫn không thể không cảm thán sâu sắc sự quan sát của Thẩm Mục Thâm.
Cô xác thực không xã giao nhiều, thứ nhất là vì từ ngày đầu tiên cô đã không thể dung nhập được thế giới này.
Thứ hai còn là sau một năm không kết giao nhiều người với thế giới này, vòng bạn bè của cô cũng chỉ còn lại Hải Lan, vĩnh viễn không thay đổi người bạn ấy.
Sau khi mang thai, Hải Lan cũng đi làm, vòng bạn bè quanh quẩn đi chỉ còn vây quanh Thẩm Mục Thâm.
Ngẫm lại, một người bận rộn vây quanh một người nhàn rỗi như cô, thật sự không biết nên nói anh không đủ bận rộn hay tranh thủ trong lúc rảnh rỗi.
Nhưng mà Tề Duyệt vẫn có chút tò mò, rốt cuộc Thẩm Mục Thâm đến cùng định cho cô "gây chuyện" gì để làm.
"Anh nói xem là chuyện gì." Nói thật, gần đây đúng thật là cô thực sự nhàn rỗi đến phát hoảng.
Lúc trước chưa mang thai, cô còn có thể cả ngày trầm mê trong hội hoạ.
Không cần lo hóa chất trong sơn, nhưng sau khi mang thai, cô phải chú ý đến rất nhiều chuyện.
Vì vậy mấy tháng nay, Tề Duyệt thực sự sắp buồn bực đến mốc meo.
"Em còn nhớ rõ lần trước chờ anh ở quán cà phê kia không?" Ý của Thẩm Mục Thâm chính là đêm tất niên ăn cơm ở nhà cũ.
Tề Duyệt suy nghĩ, gật đầu, lần đó ở dưới lầu đợi quả thật có đối diện một quán cà phê.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đến nơi anh sẽ nói cho em biết sau." Nói xong, Thẩm Mục Thâm mỉm cười, "Đó chính là sản nghiệp của Thẩm thị."
"...Ồ, sản nghiệp nhà anh cũng rộng đấy."
Thẩm Mục Thâm không thể phủ nhận, gật đầu, "Không có biện pháp nào khác, làm một ông chủ tư bản, đồng thời cũng phải bắt cho bằng được trái tim của nhân viên, 17 tầng nhân viên đến mua đều được mua miễn phí.
Bắt lấy trái tim, bọn họ sẽ tình nguyện tăng ca.
Đồng thời còn có thể kiếm thêm lợi nhuận, cớ sao không làm?"
Tề Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, tràn đầy cảm khái, "Quả thật chính là gian thương, Thẩm tổng, thủ đoạn anh cũng cao tay thật đấy."
Thẩm Mục Thâm đối với câu nói của Tề Duyệt khoé miệng khẽ câu lên, ý cười có chút ái muội, "Em yên tâm đi, thủ đoạn này cũng đang thay đổi."
Tề Duyệt hiểu ý, khoé miệng giật giật, "Không cần thay đổi, mời anh vẫn nên quan tâm vận dụng đối với sự nghiệp của anh thì hơn."
Thẩm Mục Thâm cười khẽ một tiếng, lập tức nói, "Dù sao ông chủ quán cà phê cũng là anh, trong khoảng thời gian này em lấy thân phận là vợ ông chủ đi dạo.
Tránh cho em lại bảo anh ép buộc phụ nữ mang thai làm việc, sẽ không trả em tiền lương."
Tề Duyệt sửng sốt.
"Anh vừa mới nói tôi lấy thân phận gì để đi cơ?"
"Vợ ông chủ."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Tề Duyệt cự tuyệt không một chút do dự.
Cô đã nói mà, Thẩm Mục Thâm làm sao lại có ý tốt như vậy.
Thẩm Mục Thâm thoáng nhướng mày, "Chẳng lẽ em không cảm thấy tẻ nhạt sao?"
Tề Duyệt mím môi, ánh mắt nhìn về nơi khác, "Không tẻ nhạt."
"Ánh mắt do dự của em đã nói lên rằng em đang nói dối.
Cũng không phải anh cho em công việc thấp kém.
Làm vợ ông chủ có thể sai khiến được người khác, người khác làm không được, em cũng có thể không cho người ta sắc mặt tốt.
Đối với em mà nói trăm lợi không một chút hại, chẳng lẽ em muốn làm nhân viên công chức nhỏ?"
Tề Duyệt thu hồi ánh mắt do dự, nhìn Thẩm Mục Thâm, chắc chắn nói, "Anh có ý đồ bất lương, còn nghĩ muốn tôi nhảy hố."
Lông mày thon dài thoáng câu lên, không hề che giấu nói, "Nếu em nói muốn đem em đến nơi anh có thể nhìn trong vài phút, thì anh thực sự có ý đồ xấu."
"Khụ khụ khụ..." Bởi vì lời nói rối loạn của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt liên tục ho khan vài tiếng.
Cái miệng này của anh ngày càng không có chừng mực.
Nhìn Tề Duyệt ho khan đến đỏ cả mặt, Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt cười nói, "Em ngồi xuống, chậm rãi uống hớp nước đi."
Tề Duyệt hít một hơi, quyết định ngồi xuống uống một ngụm nước ấm.
Lập tức giương mắt nhìn anh, anh đã biết những lời này có thể dọa đến cô.
Phiền anh không cần đem lời nói nói ra rõ ràng như vậy.
"Vậy cảm ơn ý tốt của Thẩm tổng, tôi thấy vẫn nên tiếp tục nhàm chán thì hơn."
Nghe xong những lời này, Thẩm Mục Thâm đứng lên.
"Đi."
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là dẫn em đi xem, sau đó em quyết định cũng không muộn.
Ngay tại lúc này, em không cần phải cự tuyệt anh."
Vì khiến Thẩm Mục Thâm hết hy vọng, Tề Duyệt vẫn cùng anh đi đến quán cà phê đó.
Bởi vì đang trong thời gian đi làm, không có khách, nhân viên nhìn thấy Thẩm Mục Thâm cũng không có phản ứng gì lớn.
Dường như họ cũng không biết ông chủ, duy chỉ có người quản lý đi tới.
"Ông chủ, ngài muốn uống cái gì, tôi trực tiếp cho người làm."
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn Tề Duyệt, "Mang menu đến cho vợ tôi nhìn một chút."
"Hả." Anh ta thực sự kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Tề Duyệt, sau đó khách khí gọi một tiếng, "Chào bà chủ."
Tề Duyệt:...
Đây chắc chắn mới là mục đích của Thẩm Mục Thâm.
Khoé môi Thẩm Mục Thâm khẽ câu lên.
"Anh có việc gì bận thì cứ đi trước đi, tôi cùng với vợ tôi tuỳ ý đi dạo một chút."
"Dạ, dạ, ông chủ, bà chủ cứ chậm rãi đi dạo." Nói xong liền tránh đường.
Nhìn người tránh đường, Tề Duyệt hạ giọng, âm thầm cắn răng, "Anh không cần tôi là vợ của anh, anh có thể nói rằng tôi là một người bạn."
Ai biết Thẩm Mục Thâm nhíu mày, nói, "Mọi người đều biết, anh không có bạn bè nào là nữ.
Càng không có bạn bè nào mang thai cả."
Tề Duyệt trầm mặc, điểm này là sự thật.
Thẩm Mục Thâm nhấc chân đi đến quán cà phê ngồi xuống, Tề Duyệt cũng ngồi bên cạnh.
Thẩm Mục Thâm nhìn bàn hai người ngồi, nói, "Bình thường quán cà phê sẽ có một chút âm nhạc, nếu em đến đây có thể ở đây đọc sách."
Quán cà phê là nơi thuộc loại tương đối yên tĩnh, bình thường dù có nhiều người cũng sẽ không ồn ào hay hỗn loạn.
"Tôi sẽ không đồng ý với anh."
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, "Vậy như lúc trước anh nói, nếu em đáp ứng rồi nói với anh sau."
...!Quên đi, cô vẫn không nói lại anh.
"Mặt khác, nếu em đồng ý với anh làm bà chủ.
Em nghĩ đến cũng có thể, không nghĩ đến cũng có thế."
Đúng là tự cho mình kịch bản nha.
"Nhưng tôi không có hứng thú."
"Không cần thiết bởi vì anh mà cự tuyệt triệt để như vậy, em có thể thử đến đây vài ngày.
Nếu có thể đồng ý hay không đồng ý, anh sẽ không bắt ép em."
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước không hề từ bỏ khuyên bảo Tề Duyệt từ trong phòng họp kia đi ra.
Tề Duyệt thở dài một hơi, ngồi xuống chiếc bàn mà Thẩm Mục Thâm vừa chỉ.
Thẩm Mục Thâm cũng ngồi xuống theo.
Biểu cảm Tề Duyệt nghiêm túc lên.
"Vấn đề không phải là tôi đồng ý hay không đồng ý, mà là tôi biết rõ bản thân không có khả năng chấp nhận anh, nhưng tôi vẫn chấp nhận ý tốt của anh.
Điều này khiến tôi cảm thấy tôi là một...".
==========