Ánh sáng pháo hoa rực trời thật lâu mới tắt đi trả lại màn đêm đen yên tĩnh, một đêm này có người hạnh phúc, có người lại thống khổ.
Mỗi người đều có một cuộc đời khác nhau và con đường khác nhau, lại vì định mệnh và tình yêu mà gặp được nhau rồi cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc.
Sáng hôm sau Thẩm Mặc được Thẩm Kỳ đưa về nhà, nhẽ ra hôm nay phải đi học nhưng vì trùng phải ngày lễ nên cậu được nghỉ tới tận thứ 3 tuần sau.
Mấy ngày lễ này Thẩm Kỳ đưa vợ nhỏ đi tới vùng ngoại ô chơi, Kỳ Gia Phóng và Vincent cũng mặt dày chen chúc kéo theo Thẩm Quân và Thẩm Hà tham gia cùng, cho nên Thẩm Kỳ phải đổi sang một chiếc xe khác rộng hơn, còn kêu vệ sĩ lái xe để được ngồi cạnh vợ.
Thẩm Mặc cùng Thầm Kỳ ngồi ở hàng ghế thứ nhất, Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng ngồi ở hàng ghế sau cùng, Vincent và Thẩm Hà ngồi ngay phía sau cậu.
Thẩm Mặc nhớ lại lần đầu tiên cậu cùng ba anh em nhà họ Thầm cùng đi chơi, thời gian qua thật nhanh, mọi thứ cũng không còn giống như xưa nữa mà đều đã thay đổi rồi.
Lúc này tại một con ngõ nhỏ ở khu ổ chuột, Lệ Sa tỉnh lại, dùng bộ quần áo đã rách nát mặc vào che đi thân thể và những dấu vết ghê tởm trên người, cả người cô ta bơ phờ không có sức sống mà lết ra cửa nhưng cửa đã bị khóa chặt, cô ta không đủ sức để mở ra.
Lệ Sa tối qua lúc đầu thì gào thét những lúc sau cũng bị d*c vọng chiếm lấy mà r3n rỉ tới khàn cả cổ, hiện tại cô ta chỉ có thể thều thào không nói được ra tiếng.
Nghĩ tới tình cảnh đêm qua là dạ dày cô ta lại cuộn lên mà nôn ra nhưng lại chẳng thể nôn được ra cái gì.
Tiếng động làm cho một người đang ngủ khác tỉnh dậy, Mặc Hán Lương nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh xung quanh quá xa lạ nên anh ta vội vùng dậy, trong phút chốc những hình ảnh đêm qua ào ào hiện về, cùng với những thứ nhớp nháp vẫn còn dính trên cơ thể đã chứng minh cho anh ta biết, những hình ảnh đó đều là sự thật.
Mặc Hán Lương nhìn Lệ Sa, hai người nhìn nhau, ánh mắt đều trống rỗng tuyệt vọng.
Chuyện này phải làm sao bây giờ, xong rồi, cuộc đời bọn họ đều xong rồi, kế hoạch vốn đã sắp thành công lại bị phản ngược lại.
Hai gã đàn ông đêm qua hình như khi tỉnh dậy biết tội, sợ bị phát hiện nên liền nhốt hai người vào một nơi rất kín đáo, còn cẩn thận khóa cửa từ bên ngoài, còn chút lương tâm để lại mấy cái bánh bao bẩn thỉu.
Cả đêm qua vận động khiến Mặc Hán Lương vô cùng đói nhưng anh ta không thể nào hạ mình xuống ăn cái bánh bao kia được.
Nhưng dạ dày cứ liên tục kêu lên kháng nghị, Mặc Hán Lương cố nhịn lại nhưng anh ta đã đói tới mờ mắt nên đành nhặt cái bánh bao dính đầy đất kia cắn một miếng.
Qua vài giờ thì cuối cùng cũng có người tới, người đó phá cửa ra rồi xông vào gọi " Tiểu thư!".
Lệ Sa không biết anh ta là ai nhưng nhìn cách ăn mặc thì hẳn là vệ sĩ, có khi là vệ sĩ của nhà cô ta tìm tới đây giải cứu cũng nên.
Lệ Sa không quan tâm chuyện gì khác, lúc này cô ta chỉ muốn thoát ra khỏi đây mà thôi " Mau đưa tôi ra khỏi đây!".
Vệ sĩ cởi áo ngoài choàng lên cơ thể gần như đang [email protected] truồng của Lệ Sa rồi quay sang nói với Mặc Hán Lương " Mặc thiếu gia không bằng đi với chúng tôi đi".
Mặc Hán Lương có chút danh tiếng, anh ta sợ bản thân tự mình trốn ra thì lỡ có ai nhận ra anh ta trên đường thì sự nghiệp coi như mất, cho nên cũng mặt dày đồng ý đi cùng bọn họ.
Vệ sĩ đưa hai người tới một khách sạn gần đó, thuê phòng để bọn họ tắm rửa, khách sạn tuy không quá nhỏ nhưng lại đang đúng dịp nghỉ lễ nên chỉ còn đúng một phòng, Lệ Sa và Mặc Hán Lương đành phải dùng chung một phòng đó.
Vệ sĩ đưa tới hai cốc nước cho bọn họ uống rồi rời đi, còn không quên khóa cửa lại và lấy khăn lau sạch tay.
Mặc Hán Lương để Lệ Sa tắm trước, Lệ Sa uống nửa ly nước cho bớt khô cổ