Vietnam tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh gã.
Laos thật sự rất quen thuộc, mặc dù không mang lại cảm giác an toàn như khi anh ở bên Đông Lào nhưng cũng coi như có chút bình thản.
Khoảng lặng giữa cả hai lại bắt đầu nhưng dường như không có ai cảm thấy ngượng ngùng cả, Vietnam cũng dần cảm thấy mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Ký xà thấy anh bắt đầu chìm vào giấc ngủ, độ cảnh giác ngay lập tức treo lên cao, nhìn thẳng về phía gã.
"Không cần cảnh giác thế. Dù sao ta cũng không có hứng thú với một kẻ chỉ có hình dạng giống hệt Việt Nam."
Mặc dù gã cũng rất muốn bắt anh về nhưng nếu chỉ vì có gương mặt giống hệt thì gã sợ bản thân sẽ thất vọng mất.
Vietnam thật sự rất giống y, từ dáng vẻ, cách ăn mặc, nói chuyện tới một vài thói quen nhỏ mà gã từng nhìn thấy trước kia nhưng nó chưa đủ.
Nếu như anh bộc lộ một thói quen khác hoặc điều gì khác lạ với Việt Nam, gã sẽ cảm thấy thế giới này như sụp đổ mất.
Laos bị ám ảnh bởi Việt Nam, gã ám ảnh y, ám ảnh về người anh trai dịu dàng và luôn quan tâm tới mình.
Gã thật sự rất ích kỷ đúng không? Gã thậm chí còn tự tay phá nát kỉ vật mà Việt Minh để lại cho y, khiến cho y thời gian ấy trải qua sụp đổ và khủng hoảng vô cùng.
Mà cũng vì đoạn sự kiện này gã đã bị toàn bộ thành viên thủ phủ Cộng sản nguyền rủa và ghét bỏ cả đời.
Họ ghét gã không sai, dù sao tới cuối cùng gã cũng chả có ý định tỏ ra hối hận.
Đối với gã, chỉ cần Việt Nam có thể đặt mình trong vị trí cao nhất. Vậy là được rồi.
Cuối cùng Laos cũng không làm gì Vietnam cả, sau khi băng bó vết thương xong liền rời đi.
Ký xà thấy gã thật sự giữ lời mới dám đem cảnh giác hạ xuống, nằm cuộn tròn trên người anh rồi ngủ say.
Nhưng không ai biết, ngay khi Ký xà vừa chìm vào giấc ngủ, cơ thể của Vietnam lại đột nhiên chảy ra thứ chất lỏng màu đen sệt, nó há chiếc miệng rộng như muốn cắn nát đầu anh.
Động tác của nó hơi chần chừ, dường như có chút không nỡ,