Belarus hí hửng giơ hai ngón tay chữ "V" trước mặt cậu, cười lớn.
"Hai?"
"Không phải, là năm."
Nghe rõ, Russia có chút nhăn mặt.
"Tôi không nghĩ là chút thông tin của cậu đáng giá vậy đâu."
"Kaka, nếu không đáng giá thì sao China lại chịu mua từ Mongolia chứ. Cũng phải tới hơn ba mươi triệu nhân dân tệ đấy."
Tiếng khúc khích cười của Belarus vang lên trong căn phòng.
Đoàng!
Toàn bộ căn phòng trong phút chốc đã bị nổ tung, Russia chậm rãi mở cửa bước ra khỏi phòng, để Belarus ở lại với vết máu chảy dài từ trán xuống, nơi đó cũng bị biến mất một nửa.
"Sử dụng tới cả pháo tuyết. Bồng bột vậy anh trai."
Belarus lại chậm rãi cười từng tiếng nhỏ, đôi mắt màu gỗ vân có chút mơ hồ đáng sợ.
Anh so với các anh chị em khác cũng chả yêu thích Russia hơn gì, nếu không phải vì kế sinh nhai thì chắc chắn chẳng ai muốn giao thiệp với cậu cả.
Giống như Ukraina, không sớm thì muộn cũng sẽ đi theo mà làm việc cho thủ phủ của Nato thôi.
Thủ phủ được tạo ra để liên kết các lãnh thổ khác nhưng cũng đồng thời là để trói buộc bọn họ.
Những lãnh thổ không phải "Thần" sẽ không bao giờ có được tự do thật sự.
Mỗi thủ phủ khi được lập ra sẽ có một cuộc thi dành do các lãnh thổ chưa được thu nhận.
Năm ấy, tất cả anh em bọn họ đã vì cái chức "Thần" cao vời vợi chỉ có một ấy của cha Soviet mà đánh một trận tử chiến kéo dài cả hai tuần trời.
Trận chiến đó đã khiến tất cả nhìn thấy được tham vọng kinh tởm của nhau, thấy được bộ mặt đầy ghê tởm và sợ hãi ấy....
Bọn họ sợ nó.
Sợ rằng sẽ có ngày bị chính anh em mình từng thân thiết đâm sau lưng lần nữa.
Và tuyệt vọng hơn nữa là có lẽ cha Soviet vốn đã biết điều này có thể xảy ra nhưng vẫn mặc kệ.
Rút điện thoại ra từ trong túi quần, Belarus chậm rãi gọi tới một số gần nhất.
"Kazakhstan."
《Có. Anh sao vậy?》
"Tên Vietnam đó sao rồi?"
《Hưm, vẫn đang ngủ
Em đã kiểm tra tình hình sức khỏe của cậu ta rồi, có vẻ là bị một loại độc nhẹ nên hôn mê thôi, hai tuần nữa là tỉnh rồi》
"Vậy sao?"
Anh nhướng mày đáp