Hắc Vực, tại khu vực ranh giới với Thâm Hải Ma Kình Vực…
Vù… Vù… Vù…
Đúng vào lúc này, một đoàn huyết vụ liền bay xẹt qua ranh giới giữa hai đại hải vực, rất nhanh đã tiến vào bên trong Hắc Vực.
Sau khi đã tới được Hắc Vực, đoàn huyết vụ kia liền hướng về một hòn đảo gần đó, rất nhanh liền đáp xuống.
Ngay khi đáp xuống đảo, đoàn huyết vụ kia bắt đầu ngưng tụ lại, nhanh chóng tạo thành một thân ảnh của một tên nam tử.
“Lần này quả nhiên là may mắn…” Mục thầm nghĩ.
Nghĩ rồi, Mục liền đưa tay vào bên trong túi linh thú, sau đó thì dùng linh lực truyền vào, rất nhanh đã đem Lôi Ảnh phóng xuất ra bên ngoài.
Sau khi đã được Mục đem ra bên ngoài, Lôi Ảnh liền nhìn xung quanh mấy cái, sau đó thì hỏi: “Sư phụ, nơi này là Hắc Vực?”
“Đúng vậy!” Mục có chút chật vật, đáp.
Nhận thấy giọng nói có chút không ổn của Mục, Lôi Ảnh liền hỏi lại: “Sư phụ, người bị thương sao?”
“Đúng vậy…”
Dừng lại một chút, Mục lại nói: “Bởi vì lần nay ta bị thương rất nặng, thành ra cần phải chữa thương trong một khoảng thời gian khá dài, cho nên ngươi trước tiên thì cứ ở trên hòn đảo này đi đã, cũng đừng đi lung tung, miễn cho gặp phải phiền phức không đáng có.
”
Nghe thấy Mục nói như vậy, Lôi Ảnh lập tức đáp ứng: “Vâng, sư phụ!”
Tiếp đó, Mục lập tức thả thần thức của bản thân ra, rất nhanh đã tìm được một nơi thích hợp để chữa thương.
Vù…
Ngay sau khi đã xác định vị trí cần đến, sau một tiếng xé gió, thân ảnh của Mục đã biến mất, không hề để lại một chút dấu vết gì, dường như là chưa từng tồn tại vậy.
Ở trên bãi cát, sau khi Mục đi tìm nơi trị thương, Lôi Ảnh bởi vì không có thần thức như Mục, cho nên nó liền bắt đầu đưa mắt dò xét xung quanh, nhanh chóng làm quen nơi này.
Kỳ thực, không phải là Lôi Ảnh không quan tâm Mục, chỉ là đối với thương thế của Mục, nó cũng không giúp được gì, thành ra nó đành phải làm thật tốt để không quấy rầy đến hắn.
Cứ như vậy, Mục liền ở trên hòn đảo này trị thương, mặc kệ hết thảy những sự việc xung quanh…
— QUẢNG CÁO —
***
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 2 năm trôi qua…
Trong thời gian 2 năm, thương thế của Mục cuối cùng cũng đã hoàn toàn bình phục, trạng thái cũng đã trở về đỉnh phong, hoàn toàn có thể xung kích lên Nguyên Anh Sơ Kỳ bất cứ lúc nào.
Có điều, bởi vì kẻ gây ra thương tích cho Mục là Thâm Hải Ma Kình Vương, chính vì vậy mà Mục đã phải tốn rất nhiều tài nguyên để có thể giúp bản thân khôi phục trong thời gian sớm nhất.
Chính vì lý do đó mà hầu như toàn bộ đan dược chữa thương cùng số linh thạch còn lại đều biến mất sạch, tất cả đều đã được Mục dùng trong lúc chữa thương.
Kỳ thực, Mục hoàn toàn có thể sử máu tươi bên trong Phệ Huyết Châu để thay thế cho lượng linh thạch ít ỏi của bản thân.
Có điều, nếu như hắn làm như vậy thì trong khoảng thời gian tới, Mục sẽ không có đủ máu tươi để đột phá lên Nguyên Anh Sơ Kỳ.
(Tác: Mục hiện tại là 109 tuổi :v)
***
Hắc Vực…
Tại một hòn đảo hoang nào đó, bên trong một cái hang đá…
Mặc dù đây chỉ là một cái hang đá bình thường, thế nhưng sau khi trải qua bàn tay tu sửa của Mục thì nó cũng có thể miễn cưỡng xem là một gian phòng bình thường.
Trên một tảng đá đã được mài nhẵn, Mục lúc này chính là ngồi một mình, hai mắt thì nhíu lại, dường như hắn đang suy nghĩ một điều gì đó…
“Chích Viêm Lân Thảo gia tăng 3 phần thành công đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ…”
“Cực Hàn Băng Ngọc cũng gia tăng 3 phần…”
“Diệt Ma Đan thì gia tăng 1 phần…”
“Với kinh nghiệm của kiếp trước, ta nắm chắc sẽ gia tăng được thêm 3 phần nữa, như vậy là đã có thể bế quan đột phá được rồi…”
Nghĩ đến việc bản thân có thể đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ, Mục trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, khóe miệng liền nhoẻn lên, tựa hồ là như đang cười.
Thế nhưng, còn không được bao lâu, sắc mặt của Mục liền lập tức biến đổi, rất nhanh đã trầm xuống.
“Có điều, hiện tại trên người của ta lại không có một khối linh thạch nào, cho dù chỉ là linh thạch bậc thấp… Nếu là như vậy thì không có cách nào có thể đột phá lên Nguyên Anh Sơ Kỳ…” — QUẢNG CÁO —
“Xem ra là cần phải ra ngoài một chuyến, tìm kiếm một ít linh thạch mà dùng…”
“Hy vọng vận may của ta không quá đen đủi…”
Nghĩ rồi, Mục liền đứng dậy, chuẩn bị bước ra khỏi cái hang đá sau 2 năm trị thương.
***
Sau khi ra bên ngoài, Mục liền lập tức nhắm hai mắt lại, nhanh chóng thả thần thức ra, rất nhanh hắn đã tìm thấy được vị trí của Lôi Ảnh.
Cách nơi một đứng không xa, bên dưới một bãi cát trắng, Lôi Ảnh lúc này chính là đang nằm phơi nắng, có vẻ như nó đang nghỉ ngơi