Miếng bánh béo bở rơi xuống đầu Phỉ Thường không chỉ là nhân thịt mà còn dát vàng trên lớp vỏ bóng mỡ lấp lánh ánh sao mai.
Chương trình tạp kỹ quy mô lớn, đội ngũ sản xuất lớn, năm thành viên cố định, mỗi tập lại mời những khách mời khác nhau đến tham dự, cùng nhau cọ xát, đọ sức và tham gia những vòng thi, trò chơi cam go.
À đấy, quên mất, chương trình này tên là "Cứu ếch đồng hoang".
Theo ý trên mặt chữ, chương trình được ghi hình ở nơi khỉ ho cò gáy, đến chim không thèm ị, mà các khách mời phải thông qua các mật mã, chìa khóa để từ từ tìm ra con cóc ngậm tiền vàng.
Để mà nói thì luật trong chương trình tương đối phức tạp, tuy nhiên vì phức tạp nên khiến cho những cảnh mạo hiểm như những đợt sóng dồn dập, thu hút sự quan tâm của đông đảo khán giả.
Đây là chương trình sau bữa cơm chiều mà Phỉ Thường thích nhất.
Chỉ là cậu ăn cơm nhanh lắm, lần nào phần quảng cáo mở đầu chưa chiếu xong thì cậu đã ăn xong rồi.
Cậu đã từng tưởng tượng bản thân mình sau khi debut sẽ được chương trình mời đến tham dự.
Nhưng cậu không ngờ tới cậu còn chưa debut đã được tham gia chương trình rồi.
Người mời cậu lại còn là Trần Việt Dương.
TRẦN! VIỆT! DƯƠNG!!!!!
Cả đêm Phỉ Thường mất ngủ. Sáng hôm sau, hươu cao cổ biến thành gấu trúc cao cổ.
Trời tờ mờ sáng, hai người hẹn gặp nhau ở bãi đỗ xe của công ty.
Phỉ Thường đi cùng tay cùng chân.
Trần Việt Dương bình tĩnh như thường.
Trần Việt Dương đẹp thật luôn ấy.
Trên sân khấu lấp lánh tựa ngọc, trước ống kính quyến rũ mê người.
Không ngờ khi gặp ngoài đời, xung quanh anh vẫn tỏa ra một vầng hào quang khiến người ta muốn lập bàn thờ quỳ lạy.
Anh tuyệt đối không phải idol "bình dị gần gũi".
Anh thuộc lớp idol dù có bị lẫn vào trong một bể người thì vẫn có thể dùng hào quang của mình để khiến cho tất cả bị lu mờ.
Phỉ Thường rất cao, không cần cúi đầu cũng nhìn thấy được đỉnh đầu của người khác. Mái tóc màu xám nhạt được vuốt tạo kiểu đơn giản, tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ.
Mùi thơm ấy ngửi thôi cũng thấy vô cùng cao cấp, mùi Rejoice chín tệ chín một chai của Phỉ Thường hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Trần Việt Dương cao một mét tám hai, trong giới giải trí thì cũng được xếp vào hội người chân dài. Hơn nữa, anh không khai gian chiều cao, có lúc ở trên sân khấu, đứng cạnh nam nghệ sĩ báo chiều cao một mét tám lăm thì anh còn cao hơn người ta ấy chứ.
Nhưng bây giờ bên cạnh anh là một con hươu cao cổ lại càng làm cho con linh dương Tây Tạng mảnh khảnh trở nên thấp bé.
Trần Việt Dương ngẩng đầu nhìn người cao kều bên cạnh.
Kết quả ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Phỉ Thường cứng ngắc quay mặt đi.
Trần Việt Dương bật cười.
Câu nói đầu tiên anh nói với cậu không phải là lời cảm ơn vì chuyện hôm trước Phỉ Thường đứng ra giúp đỡ, cũng không hỏi chuyện cậu vẽ truyện tranh, cũng chẳng dặn dò cậu lát nữa ghi hình phải thể hiện ra sao.
Anh hỏi: "Phỉ Thường, em làm thực tập sinh ở công ty lâu như vậy rồi, nếu như không thể debut với tư cách là idol thì liệu em đã từng nghĩ đến việc làm người mẫu chưa?"
"Chưa ạ."
Phỉ Thường thật thà nói: "Nếu mà em không nổi tiếng được thật, thì em có thể debut với tư cách là họa sĩ vẽ truyện tranh."
"......"
Trần Việt Dương: "Xem ra em không có chút tham vọng