Sau phần giới thiệu ngắn gọn bản thân trước ống kính, chương trình "Cứu ếch đồng hoang" chính thức bắt đầu ghi hình. Năm vị khách mời cùng năm thành viên cố định sau khi bốc thăm xong thì được chia làm hai đội.
Phỉ Thường bốc được phiếu màu đỏ, cậu lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn học trưởng.
Cũng là phiếu đỏ.
Phỉ Thường nhảy cẫng cả lên.
Cái điệu nhảy cẫng lên của cậu không giống với người bình thường, cậu không cong đầu gối mà cứ thế thẳng đuột người mà nhảy lên, cứ nhảy tưng tưng đến chỗ Trần Việt Dương.
Trong mắt Trần Việt Dương thì giống như một tòa tháp, kèm thêm hiệu ứng âm thanh uỵch uỵch, nhảy hai ba bước là đến chỗ anh.
"Em cũng đội đỏ nè hê hê!" Tòa tháp vui vẻ nói.
Người quản lý đã đánh tiếng trước với tổ sản xuất rồi, để cho hai người họ vào cùng một đội. Lần này Trần Việt Dương là để tiện "dẫn dắt" cậu, cũng một phần vì Phỉ Thường không có kinh nghiệm nên cứ tưởng là may mắn nên bốc trúng đội đỏ thật.
Đội của họ còn có một nam một nữ là thành viên cố định của chương trình cùng với một nam minh tinh mới nổi cùng công ty của hai người.
Minh tinh mới nổi rất khách sáo, gọi hết anh rồi chị đến là bon mồm, người này thì bảo rất thích, người kia thì bảo sùng bái, đôi mắt thật đến không thể thật hơn được nữa.
Phỉ Thường không hoạt bát được như thế, cậu cũng không biết phải bắt chuyện như thế nào nữa, ấy thế mà đã bị quẳng cho đi tham gia chương trình này rồi.
Trần Việt Dương chủ động đỡ lời cho cậu, hỏi cậu lần đầu tiên tham gia ghi hình có căng thẳng không.
Cậu nói không căng thẳng, nên cảm thấy căng thẳng phải là con ếch mới đúng.
...... Vì sao ếch lại biết căng thẳng?
Phỉ Thường cực kỳ thích "Cứu ếch đồng hoang", vô cùng hồi hộp, cực kỳ gay cấn, đôi khi sẽ có một nam diễn viên vô cùng anh dũng, ăn sống một con vật hay một loài cây nào đó trước ống kính.
Để tạo hiệu ứng cho chương trình, thành viên nam không chỉ phải tự mình ăn mà còn phải gạ thành viên nữ cũng ăn.
Thành viên nữ mặt xám ngoét, lắc đầu điên cuồng, luôn mồm kêu không ăn đâu.
Phỉ Thường đột nhiên thò đầu ra, nói, để em ăn để em ăn.
"Cứu ếch đồng hoang" là chương trình tráng miệng của Phỉ Thường, kích thích phản xạ có điều kiện của cậu, rõ ràng là buổi sáng đã ăn no nê rồi, cứ hễ thấy thành viên nam kia mở mồm thôi là cậu thấy đói rồi.
Trần Việt Dương tưởng là cậu làm thế để gây chú ý, sau đó phát hiện ra cậu không kén ăn thật.
Hơn nữa còn vừa ăn vừa đánh giá hương vị.
Món này như quả chuối nẫu ba ngày bỏ dở rồi bị ném từ tầng ba xuống nhão nhoét.
Còn món kia thì vị như sữa chua quá hạn, bị hun trong phòng kính, dưới ánh mặt trời bốn chục độ, nhỏ nước tong tỏng.
Minh tinh mới nổi cảm thán: "Anh Việt Dương, đàn em của anh từng ăn nhiều món thật đấy."
Trần Việt Dương nhạt thếch nói: "Ừ, em ấy vẫn còn là em bé, vẫn chưa qua thời kỳ háu ăn."
Sau đó em bé hươu cao cổ ăn đến mệt rồi, bắt đầu thật thà bám đít sư huynh.
Đêm hôm trước cậu không ngủ đủ giấc, bây giờ mắt bắt đầu một mắt chớp trước một mắt chợp sau, díu hết cả mí, không còn tí tinh thần nào.
Từ đây có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa nghệ sĩ đã nổi và thực tập sinh, Trần Việt Dương thường xuyên đi ghi hình, đã sớm quen với cường độ ghi hình này, anh có thể kiểm soát được cơn buồn ngủ của mình, có thể không cần ngủ suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ, nhưng cũng có thể ngủ đến quên hết trời trăng.
Đến khi hạ trại nghỉ trưa, Phỉ Thường ủy khuất ngồi bó gối dưới đất, trùm mũ áo lên, bắt đầu ngủ.
Dù cậu có bó gối thì vẫn cứ to một cục,