Nhóm hai người chân dài vượt qua cây đại thụ xong thì đi tiếp mười phút nữa, trước mắt hiện ra một khung cảnh ánh sáng chan hòa.
Phía cuối con đường là một vách đá, Trần Việt Dương đi đến bên mép đá, nhìn xuống, phát hiện ra ở dưới sườn đá có một cái hộp đựng cóc vàng. . Truyện mới cập nhật
Đây là con đường mà Phỉ Thường chọn, không ngờ cậu không phải là Lộc Phi Phi mà là Lộc Âu Âu (*).
(*) Người số đen thì bên Trung sẽ gọi là người châu Phi (vì da người châu Phi đen), còn da người châu Âu trắng nên người số may mắn gọi là Âu.
Vách đá tính ra cũng không cao lắm, cũng chỉ xấp xỉ tòa nhà hai tầng mà thôi, chỉ là vách đá rất dốc, không thể leo bằng tay không được.
Trước khi rời khỏi trại, tổ sản xuất đã đưa cho khách mời mỗi đội một túi đồ cứu sinh, ví dụ như balo mà Phỉ Thường đeo trên lưng là túi lều, còn của Trần Việt Dương là túi lương khô, đồ ăn liền.
Bộ đồ bảo hộ và dụng cụ leo núi cũng có, nhưng là ở bên nhóm chân ngắn.
Trần Việt Dương dùng bộ đàm liên lạc với nhóm kia. May sao hai nhóm cách nhau không tới hai cây, nhóm kia vừa nghe thấy là tìm được cóc vàng rồi, lập tức bảo sẽ đến ngay.
Chỉ là đường trong rừng chằng chịt đường nọ xọ đường kia, đi nhanh đến mấy cũng phải mất ít nhất là hai tiếng đồng hồ.
Thời gian còn lại chính là thời gian chờ đợi.
Phỉ Thường đã hai ngày rồi không ngủ được tử tế, bây giờ vừa im lặng một cái là cơn buồn ngủ lại ập đến.
Hai anh em vai kề sát vai, ngồi bên vách đá. Một lát sau, Trần Việt Dương chợt thấy vai mình nằng nặng, đầu của Phỉ Thường đã gục hẳn về phía anh rồi.
Phỉ Thường cao hơn Trần Việt Dương rất nhiều, ngồi xuống rồi cũng cao hơn không ít, lúc gục đầu xuống thì cả người đều vẹo cả đi, tư thế không thoải mái chút nào, ngay cả trong mơ cũng nhăn nhó mặt mày, biểu cảm vặn vẹo.
PD cảm thấy khung cảnh này thấm đẫm tình huynh đệ thương mến thương, cho camera ra mấy góc liền để quay.
Là một nghệ sĩ, một tiền bối, một idol có fan phân bố trên khắp năm châu, Trần Việt Dương cảm thấy bản thân có trách nhiệm để cho đàn em của mình nhìn trước ống kính nhìn đẹp đẹp một tý.
Thế là anh lấy một miếng thịt khô trong balo ra, nhét vào mồm Phỉ Thường.
Hươu cao cổ mồm ngậm thịt khô như trở về những năm tháng bình yên trong mơ vậy.
Thế là Phỉ Thường ngủ ngon lành hai tiếng đồng hồ, mở mắt ra thì mặt trời đã ngả về hướng tây rồi, nhưng nhóm chân ngắn vẫn chưa tới nữa.
Phỉ Thường ngáp dài một cái: "......Bọn họ đâu cả rồi hả anh?"
"Không biết nữa." Trần Việt Dương có chút lo lắng, "Lần liên lạc gần nhất là một tiếng trước. Anh liên lạc với tổ sản xuất, thì bảo là nhóm bên kia gặp chút rắc rối, nên mới đến trễ."
Nửa tiếng sau, bọn họ cuối cùng cũng biết nhóm chân ngắn gặp phải rắc rối gì.
Ở đoạn ngã rẽ ném đá hỏi hươu, bọn họ chọn đường bên trái thay vì bên phải, kết quả đi vào chỗ đầm lầy.
Cả ba người ai nấy cũng đen thui bùn từ cổ trở xuống, có mỗi cái đầu là có vẻ sạch sẽ không ngâm bùn, nhìn thê thảm hết biết.
Trần Việt Dương hỏi Phỉ Thường: "......Anh đã bảo em là đánh dấu đường rồi cơ mà."
Phỉ Thường thanh minh: "Em đánh dấu rồi em thề! Em khắc ở trên cái cây chỗ ngã rẽ ấy! Mũi tên cực kỳ to luôn!"
Thành viên nữ cố định toàn thân đầy bùn tiếp lời: "Đúng là có để lại dấu, lúc bọn tôi quay lại lần thứ hai mới thấy." Cô ngẩng đầu, giơ tay lên chỉ chỗ cách đỉnh đầu hơn 20cm, "Ở chỗ này."
Trần Việt Dương: "......"
Đáng tiếc là balo đựng đồ leo núi đã bị bọn họ quẳng đi lúc