Sau khi quyết định người xuống vách đá, mọi công tác được chuẩn bị và hoàn thành xong xuôi.
Phỉ Thường, minh tinh mới nổi, thành viên nam cố định phụ trách giưc dây, thành viên nữ phụ trách cổ vũ.
Vách đá cao bằng tòa nhà hai tầng, vì nhìn thẳng xuống nên càng thấy cheo leo hơn. Tuy là nhìn dốc đứng, nhưng đối với tay leo núi lão luyện thì độ nguy hiểm không cao. Nơi này được tổ sản xuất tuyển chọn để dành riêng cho Trần Việt Dương, người trong đoàn đã thử không biết là bao nhiêu lần rồi, đảm bảo an toàn không xảy ra bất kỳ tổn hại nào với anh.
Trước khi Trần Việt Dương xuống dưới, Phỉ Thường bám riết lấy cánh tay của anh, không chịu buông.
Thành viên nam cố định nói: "Tình cảm hai anh em nhà cậu tốt thật đấy."
Trần Việt Dương nói: "Đúng thế, rất tốt."
Chẳng ai biết được hôm nay là lần thứ hai mà hai người gặp nhau.
Minh tinh mới nổi là người khôn khéo, tinh mắt, cậu thấy Trần Việt Dương cực kỳ bình tĩnh, thấy trên mặt nhân viên tổ ghi hình cũng không hề có chút gì gọi là lo lắng, cậu thầm đoán được chân tướng rồi.
Công ty của minh tinh mới nổi đã tốn một số tiền không nhỏ để có thể đưa cậu ta tham dự "Cứu ếch đồng hoang", kết quả là dù thám hiểm rừng rậm hay là xuống vách đá lấy cóc vàng cũng chẳng đến lượt cậu ta, mà bản thân mình lại rơi xuống đầm lầy, thê thảm không kể xiết, cậu ta cũng tự nhẩm được là lúc chương trình phát sóng thì kiểu gì thời lượng của mình cũng bị cắt nhiều nhất.
Không thể để yên cho cướp thời lượng được.
Minh tinh mới nổi cầm sợi dây, bắt đầu mở miệng đùa: "Các anh nói xem, có phải chúng ta rất giống 'tình yêu người kéo thuyền'(*) không?"
(*) Một bài hát kể về tình yêu giản dị và mộc mạc của người kéo thuyền sông Trường Giang và cô gái ở Hiệp Giang.
(*) Người kéo thuyền:
Phỉ Thường đứng phía đối diện cậu trai kia, mặt lạnh tanh nhìn cậu ta một cái.
Rõ ràng vừa nãy còn là em bé hươu cao cổ mềm nhũn như bùn, chân tay bủn rủn, bây giờ lại ngùn ngụt ngọn lửa thù địch, môi mím chặt, cơ mặt căng cứng.
Mắt chứa một bồ dao găm.
Minh tinh mới nổi nghĩ tới mấy bức tranh đẫm máu trôi nổi trên mạng, không dám ho he gì nữa.
Quả thực sở trường của Trần Việt Dương chính là leo núi.
Anh đã từng leo lên những vách đá cao hơn thế này nhiều mà không có đồ bảo hộ, chưa kể bây giờ anh còn cầm trong tay một sợi dây leo thế này nữa.
Từ trên xuống dưới vách đá đều bố trí rất nhiều camera mini, trên đầu Trần Việt Dương cũng có một cái.
Anh là một người vô cùng thông minh. Anh biết tổ sản xuất muốn gì, người xem muốn được xem cảnh gì và làm thế nào để cho fan cảm thấy đau lòng.
Thế là anh hơi dùng sức ở chân một chút, vô thưởng vô phạt trượt chân một cái, làm mấy viên đá nhỏ rơi xuống.
Mấy viên đá nhỏ lăn xuống theo vách đá, anh cúi đầu nhìn một cái, trên mặt thể hiện