Diễm Hạnh vừa tắm xong liền được đắp chăn bông và nước ấm.
Thụy Miên hai chân gấp gáp đi đến thăm hỏi.
Tiết trời mùa thu rất lạnh , thi thoảng lại có mưa.
Diễm Hạnh chịu khổ bị cảm , cũng khiến hai ngươi kia bị cảm theo mình.
Thụy Miên ngồi đến bên cạnh giường của Diễm Hạnh.
" Tỷ tỷ có cần dầm mưa như vậy không ? Giờ thì hay rồi , vừa bị cảm lạnh , lại còn phải uống thuốc rồi bôi thuốc chữa mặt.
"
" Miên Miên , những cái này không quan trọng.
Chuyện của A Đào quan trọng hơn , tỷ chịu cực một chút cũng không sao ! "
" Tỷ tỷ , muội nói thật lòng.
A Đào dẫu gì cũng chỉ là một cung nữ , tỷ vốn không phải chịu khổ như vậy.
"
" A Đào là người trong cung của tỷ , việc này hệ trọng.
Không những là sự trong sạch của A Đào.
Còn là thể diện của ta nữa , muội đừng lo ! "
Phỉ Ý đem bát thuốc nóng vào và cùng mấy lọ thuốc hoa văn tinh tế.
" Công chúa , đây là thuốc mà thái y kê cho người.
Người uống một thời gian ngắn sẽ khỏi cảm thôi ! Còn đây là thuốc để người bôi.
Bôi 2 lần sáng tối ! "
" Ta không thích uống thuốc , nó đắng lắm ! "
" Nô tì xin phép lui đi làm món quả chua ngọt cho người ! "
Phỉ Ý ra ngoài , Diễm Hạnh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn bát thuốc.
Thụy Miên múc một thìa cẩn thận thổi.
" Tỷ tỷ uống thuốc mau khỏi bệnh , muội mới yên tâm về Mông Cổ được ! "
" Thuốc này đắng lắm.
"
" Tỷ tỷ , tỷ uống một chút thôi.
Sau đó Phỉ Ý đem món ngon lên cho tỷ , tỷ ăn vào sẽ thấy đỡ đắng thôi mà ? "
" Ừm..."
Vậy là Thụy Miên đút từng thìa thuốc cho Diễm Hạnh rồi dần dần cũng hết.
Phỉ Ý đem một thìa mận tẩm mật ong , chua chua ngọt ngọt.
" Công Chúa , ngọt không bằng chua ngọt.
Người dùng thử cho đỡ đắng , nó sẽ át đi vị đắng của thuốc "
" Ừm..."
Diễm Hạnh ăn từng chút , Thụy Miên bôi thuốc lên mặt Diễm Hạnh.
Bôi từng chút từng chút lên mặt Diễm Hạnh , khuôn mặt kiều diễm của