Kiều Hy lập tức cảm thấy lúng túng khó chịu, mặt thoáng hiện vẻ không dám tin, nói câu “xin lỗi” xong rồi hốt hoảng chạy mất.
Ngay sau đó, Tống Tuân Thanh cũng đi vào.
Cuối cùng Dung Lê cũng thấy yên tâm, cô sửa sang lại váy rồi đi vào phòng VIP.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình, Tống Tuân Thanh ngồi ngay đối diện cô, ánh mắt anh âm trầm như thể bát nước lạnh lơ đãng hắt lên người cô vậy. Nhưng Dung Lê không dám nhìn thẳng vào anh, vội vàng đưa mắt đi chỗ khác.
Đạo diễn Trương đã gọi món xong rồi hỏi mọi người: “Có cần gọi thêm gì nữa không?”
Mọi người lần lượt nói không cần.
Trong lúc chờ đồ ăn được đưa lên, ai nấy đều bắt đầu tán gẫu.
Tên thật của nam chính là Hứa Tùng, là sao nam trẻ tuổi nổi tiếng khi ấy, mười lăm tuổi đã được gửi đi làm thực tập sinh, mười chín tuổi debut, từng mở concert riêng, mỗi một hành động đều có thể khiến trái tim fans điên cuồng đập loạn. Tuy nhiên, sau khi ở giới giải trí hai năm, anh ấy dần phát hiện mình còn thiếu sót, lại ra ngoài nước ngoài học tập kỹ thuật diễn xuất ba năm.
Trong ba năm này anh ấy không mấy khi xuất hiện, khiến mọi người vô cùng khó hiểu. Dù sao, giới giải trí cũng thay đổi liên tục, sóng sau đè sóng trước, chưa biết chừng khi anh ấy trở lại thì đã chẳng còn chỗ cho mình.
Nhưng Hứa Tùng vẫn kiên định với cách nghĩ của mình, thậm chí còn thuyết phục được công ty.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng anh ấy đã thành công, bộ phim “Nhịp đập trái tim” đã giúp anh ấy nổi tiếng vượt trội, năm nay mới hai bảy tuổi đã giành được danh hiệu “ảnh đế”.
Hứa Tùng nổi tiếng kính nghiệp, rất tỉ mỉ trong công việc, ca hát nhảy múa đều giỏi, được giới truyền thông ca ngợi là nghệ sĩ toàn năng. Thành công của Hứa Tùng rất khó bắt chước, bởi không ai có được nghị lực “tìm đường sống từ trong chỗ chết” như anh ấy cả.
Dung Lê cực kỳ kính nể Hứa Tùng, có thể được diễn cùng anh ấy thật sự rất vinh hạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tùng nhắc tới ba năm ở ở nước ngoài: “Khi ấy tôi ngồi đọc sách một mình ở trường, có mấy lần đọc đến tận lúc trời sáng, thường xuyên bị thầy giáo hướng dẫn mắng. Lúc mới sang tôi cũng rất buồn, cảm thấy không thể gắng nổi nữa, sống một mình rất cô đơn. Rất nhiều lần tôi còn nghi ngờ rằng liệu mình quyết định như vậy đã đúng chưa.”
“Những lúc buồn bã, tôi thường hay xem tin nhắn riêng mà các fans gửi cho mình, mọi người đều cổ vũ tôi.” Vẻ mặt Hứa Tùng hơi thay đổi: “Nghĩ đến có nhiều người bằng lòng ủng hộ tôi vô điều kiện như vậy, còn có khó khăn nào không thể vượt qua chứ?”
Kiều Hy chơi rất thân với Hứa Tùng, tỏ vẻ tán thành: “Em cũng thấy thế, là một diễn viên thì vẫn phải nâng cao học lực, phát triển bản thân mình.”
Kiều Hy thoa lại son, gương mặt xinh đẹp lộng lẫy, đôi mắt chớp chớp tựa hàng ngàn vì sao, không còn dáng vẻ ngượng ngập lúng túng như khi ở ngoài cửa ban nãy.
Dung Lê thầm nhủ trong lòng: Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp.
Lòng cười thầm nhưng Dung Lê vẫn cảm nhận được Kiều Hy đang nói móc mình. Trong số mười mấy người có mặt ở đây, chỉ có mình cô có học vấn thấp nhất, thậm chí còn chưa học xong cấp ba. Những người khác kém nhất cũng đều tốt nghiệp chuyên ngành ở Học viện Điện Ảnh, mà đa số gia đình họ đều khá giả, chuộng mốt ra nước ngoài đánh bóng tên tuổi.
Kiều Hy: “Kể ra em cũng hối hận, thời đại học không nên đi đóng phim, đáng lẽ em nên tiếp tục học lên cao, chuyên tâm cho việc học thì chắc giờ em cũng sẽ không bấp bênh thế này đâu nhỉ?”
Cô ta buồn bã thở dài, giả bộ y như thật.
Hai trợ lý lần lượt an ủi: “Chị Kiều Hy, chị đã xuất sắc lắm rồi, còn trẻ như thế mà đã có thành công như bây giờ. Nếu thêm vài năm nữa, nhất định chị sẽ giành được giải Ảnh thị!”
“Tôi còn kém xa lắm!” Kiều Hy mím môi lắc đầu: “Người em khâm phục nhất là vẫn là anh Tùng, tiếc là em không có được nghị lực như anh ấy, chắc anh Tùng sẽ ngồi vững vị trí anh cả của Ảnh thị đấy.”
Hứa Tùng ngượng ngùng lắc đầu: “Anh lớn hơn em mấy tuổi, đến khi em bằng tuổi anh chắc chắn sẽ càng xuất sắc hơn.”
“Em thì không dám mơ ước xa vời.” Kiều Hy cười quyến rũ: “Việc bước vào giới giải trí này ấy à, dù sao người có thiên phú như anh Tùng đã ít lại còn ít hơn. Nhưng thà vào nghề sớm chút vẫn hơn, nói ra em cũng rất khâm phục Dung Lê đấy, mười sáu tuổi đã vào ngành này rồi nhỉ?”
Lòng Dung Lê: ? Lôi tôi vào ít thôi!
Trên mặt cô chỉ đành bày ra vẻ thản nhiên, khẽ cười nhìn thẳng vào mắt Kiều Hy: “Đúng thế!”
Kiều Hy: “Năm đó hình như cô mới đang học lớp 10 nhỉ? Lại đột ngột nghỉ học như vậy, không muốn có một cuộc sống như người thường, liệu cô có tiếc nuối không?”
Cô ta giả bộ rất quan tâm đến Dung Lê.
Dung Lê thấy ghê tởm muốn ói, nhưng ở đây có nhiều người, cô cũng không muốn làm căng, thế là đành nhịn, lịch sự và cố nén nói: “Có thể kiếm tiền, sao tôi phải tiếc nuối chứ?”
Kiều Hy không làm theo ý cô, lại tự lẩm bẩm: “Nữ nghệ sĩ như chúng ta cũng không thể cứ mãi làm bình hoa được, vẫn nên nâng cao năng lực bản thân. Nếu không lúc đi quay show lại đọc sai câu thì xấu hổ lắm.”
Có lẽ vừa nãy cô ta còn nể mặt, nhưng bây giờ Kiều Hy lại nhắm thẳng họng súng vào Dung Lê. Mọi người có mặt ở đây đều biết hai lần Dung Lê nói sai thành ngữ khi đi quay show đều lên hot search. Vì thế, có mấy người trợ lý bắt đầu đánh giá Dung Lê bằng ánh mắt cực trần trụi, thoáng mang đôi chút giễu cợt.
Nhưng họ không biết rằng, sau lần đó, Dung Lê đã ý thức được không thể tiếp tục như vậy. Cô tự mua khóa học trên mạng, tự học kiến thức cấp ba, tuy rằng không thể so với trường lớp chính quy, nhưng sẽ không xảy ra những vấn đề về kiến thức căn bản như vậy nữa.
Còn về diễn xuất, cô chưa bao giờ buông thả bản thân, vẫn luôn lặng lẽ học tập. Quan trọng là cô không phải người có thiên phú, nên sự tiến bộ cũng không thể hiện rõ trong một sớm một chiều được.
Dung Lê mím môi, không nói gì.
Người đọc sai thành ngữ là cô, làm trò cười cũng là cô. Nếu cô làm căng thì sẽ chỉ khiến người ta nắm được điểm yếu.
Dường như có rất nhiều ánh mắt nhìn sang cô, như bị kim đâm vào lưng vậy.
Dung Lê chợt thấy hơi hối hận, chỉ cần Kiều Hy có mặt thì chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cô.
Huống chi hôm nay cô ta còn bị thiệt, nên càng sẽ nghĩ cách để đòi lại.
Dung Lê lẳng lặng quan sát phản ứng của Tống Tuân Thanh qua khóe mắt.
Tống Tuân Thanh gắp thức ăn, đang ăn từng miếng nhỏ, tướng ăn