Kỷ Tử thấy vậy thì cũng không nói gì, để cho Nấm Hương tiếp tục mắng....
- Anh có biết bạn trai của bạn tôi đã thấy hai người.....!mà thôi bỏ đi!
Đang mắng nửa chừng thì thấy vẻ mặt Mộc Linh đang hoảng loạn nên Nấm Hương đành ngừng lại, đến chỗ Mộc Linh lo lắng hỏi....
- Mày thấy sao rồi?
- K....không sao!
Mộc Linh buồn bã trả lời, thấy vậy Nấm Hương quay sang đành nhờ vả Kỷ Tử....
- Giờ tôi phải về nhà rồi, một lát nữa ba mẹ của Mộc Linh sẽ đến đây! Anh ở lại với cậu ấy thêm một chút nhé.
- Cũng được!
Nói xong cô rời khỏi đó, Kỷ Tử ngồi xuống ghế bên cạnh giường.
Mộc Linh vừa buồn vừa nói....
- Thật vô nghĩa, nếu biết trước mọi chuyện trở nên như vậy thì ban đầu không nên dính vào làm gì!
- Chuyện gì vậy?
Kỷ Tử nghe vậy thì hỏi lại, Mộc Linh ấm ức mếu máo nói.....
- Bạn thân 2 năm của tôi, thế mà lại đưa ra yêu cầu kết hôn với bạn trai tôi! Nực cười làm sao, chẳng lẽ tình bạn 2 năm không bằng tình yêu đơn phương vài tháng à???
- .....
- Vì cứu mạng của cậu ta, tôi đã chấp nhận nhường bạn trai tôi! Có phải tôi rất ngốc không???
- ....
- Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng đã cắt đứt mối quan hệ với cậu ta rồi!
- Em có hối hận không???
- .....
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Mở cửa ra thì thấy là ba mẹ Mộc Linh, thấy cô bị thương như vậy thì người mẹ đau lòng khóc lóc nói....
- Linh ơi, sao lại ra nông nỗi này???
Vừa nói người mẹ vừa ôm lấy cô an ủi, người ba bối rối quay sang hỏi Kỷ Tử....
- Con bé thế nào rồi cậu?
- Đã ổn hơn rồi ạ!
- Vậy thì tốt rồi!
Thấy vẻ mặt người ba có chút lúng túng hơi vụng về nên Kỷ Tử nói....
- Hai bác cứ ở lại với em ấy đi ạ, tạm thời cháu về trước ngày mai sẽ quay lại!
- Ừm, vậy cháu về đi!
Dứt lời thì Kỷ Tử đi ra về, ra ngoài lên xe định về thì phát hiện mình để quên