Va Phải Của Nợ

Chương 4


trước sau


Chap 4: Thương lượng hợp đồng

"Giờ chúng ta đi đâu đây, tiểu thư?" - Ngồi ở hàng ghế lái do mình tự chủ động đề nghị, Becky vui vẻ hỏi Freen đang ngồi ở phía sau cùng con của cô ấy, nét mặt cả hai vẫn còn rất hầm hố và bực bội sau tất cả những chuyện đã xảy ra.

"Về nhà tôi trước đã!"

"Tuân lệnh!" - Becky theo địa chỉ Freen cho bẻ lái chuyển hướng trở về nhà của họ, chắc mẩm trong đầu cô ấy định sẽ làm hợp đồng trước với mình mới triển khai hành động đây mà.

Vừa về tới nhà, một cô gái xinh đẹp đã chờ sẵn đi ra đón họ.

"Cô Apinya!" - Vivian mừng rỡ reo lên, con bé chạy nhanh xuống xe nhào vào vòng tay cô gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Vivian ngoan, giờ cô đưa con đi ăn kem nha!"

Vivian nghe được ăn kem rất phấn khích nhưng nhớ lại người phụ nữ bên cạnh mẹ mình, bé con cảnh giác nói: "Nhưng mà..."

Freen cũng đã bước xuống xe, cô đến chỗ bạn thân và con gái, mỉm cười trấn an: "Cô ấy chỉ là bạn của mẹ thôi, mẹ và cô Becky sẽ nói chuyện một chút về công việc."

"Dạ! Con chào mẹ!"

Vẫy tay chào Vivian, quay về với cái người mình đang căm hận nãy giờ, Freen thu lại ánh nhìn nồng ấm thay bằng sự lãnh đạm dành cho Becky: "Vào trong thôi!"

Becky thích thú ngắm nhìn căn nhà khá rộng rãi và ngăn nắp của hai mẹ con, cô thoải mái ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

"Có phải chúng ta sẽ ký hợp đồng hay không?"

Freen trầm mặc không trả lời Becky, cô bước tới ngồi vào ghế đối diện cô, ánh mắt thâm trầm cẩn trọng nhìn cô gái trẻ dò xét.

"Năm mươi triệu bạt đối với tôi không phải số tiền nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể bỏ ra được. Thay vì giúp cô trả món nợ đó, tôi cũng có thể dùng số tiền gấp đôi để bảo họ thanh lý cô, cho nên cô đừng có giở trò với tôi."

Đối với lời nói đe dọa của Freen, Becky không những không run sợ mà còn lấy làm thú vị, một người phụ nữ nuôi con một mình có thể chống đỡ tập đoàn lớn, cô ấy đương nhiên không phải dạng dễ dàng đối phó.


"Vậy nên tôi mới nói sao chúng ta không làm cái gì đó để có lợi cho đôi bên. Tôi đoán, nhìn biểu cảm đa nghi của cô, chắc chắn cô sẽ điều tra về tôi thôi. Tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện luôn để cô khỏi mất thời gian đào bới."

Ngoài sự phán đoán của Freen, Becky đang làm cô bất ngờ về cô ấy, và điều sắp nói đây càng làm cô kinh ngạc hơn.

"Tôi là con gái của Lance Armstrong, người sắp rơi vào bờ vực phải phá sản vì thua cuộc đấu thầu cạnh tranh với tập đoàn Chankimha vừa rồi."

Giấu đi sự ngỡ ngàng và kinh ngạc của mình, Freen trầm giọng hỏi: "Tại sao cô lại nói với tôi điều này?"

"Sớm hay muộn cô cũng sẽ điều tra ra thôi nếu chúng ta làm việc cùng nhau, đầu tiên phải hiểu nhau trước đã."

"Đây đang là bất lợi cho cô đó, Becky."

"Vậy

cô điều tra kỹ về tôi thêm một chút đi, trước đó một ngày tôi biết về câu chuyện đau thương và cảm động của gia đình cô để có mặt ở đây cùng giám đốc, tôi đã bị ba ruột của mình đuổi khỏi nhà vì thiếu nợ cờ bạc. Giờ thân tôi còn lo chưa xong, hơi sức đâu để trả thù hay giành tài sản. Mục đích như đã nói ban đầu, tôi chỉ cần năm mươi triệu thôi." - Bắt chéo hai chân lên nhau, Becky thản nhiên trả lời, đây là đòn đánh tâm lý phủ đầu của cô dành cho kẻ đa nghi đối diện, bởi lẽ ngay từ đầu Freen cũng đâu có tin tưởng mình, nói thẳng ra vẫn là lựa chọn an toàn và hợp lý nhất.

.

.

.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đưa cho tôi số điện thoại của cô đi! Tôi vẫn phải suy nghĩ thêm. Ngày mai tôi sẽ cho cô câu trả lời." - Trầm tư một lúc, Freen lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện của họ. Đối với cô, một người lạ như Becky, nhìn sao cũng thấy là kiểu người thuộc dạng nguy hiểm nên cô càng phải cảnh giác, ít ra nếu có ký hợp đồng, cô cũng phải suy xét cẩn trọng các quyền lợi của mình và nghĩa vụ cô ta phải thực hiện.

Becky gật gù cảm thông, sự việc xảy ra đường đột như vậy, đến bước này đã là quá bất ngờ rồi, cô cũng không muốn quá ép buộc Freen: "Được thôi, cô cứ thong thả suy nghĩ, tôi sẽ về thu dọn đồ đạc, từ ngày mai tôi sẽ dọn qua ở chung với cô luôn."

Becky bỏ qua ánh mắt bất mãn của người đối diện, cô với tay lấy cây bút và mảnh giấy trên bàn Freen vừa đưa cho ghi số điện thoại của mình vào, cô không tin cô ấy sẽ không gọi cho cô.

"Ai cho cô ở nhà của tôi?"

"Cô thấy rồi đó, con bé tên Vivian thì phải... con bé chưa thích ứng được với tôi. Tôi cũng cần nhiều thời gian để hòa thuận với đứa trẻ đó, cách tốt nhất là dọn về đây luôn. Hơn nữa hiện tại tôi cũng không có nhà."

Freen thở mạnh ra cầm lấy tờ giấy Becky chìa cho mình, lướt nhanh số điện thoại bên trong. Ngày hôm nay thật sự có rất nhiều chuyện làm Freen buồn bực, đặc biệt là gặp phải kẻ khó ưa này.

"Không còn sớm nữa, tôi sẽ về chuẩn bị và đợi tin tốt của cô...à, nên gọi là vợ chứ nhỉ. Vợ yêu!" - Becky nháy mắt với Freen, sau đó thản nhiên bước khỏi căn nhà, để lại một người đang phát cáu lên nhưng cũng phải ráng gồng mình kiềm chế lại.

"Sao mình có thể bình tĩnh được khi nghĩ đến những ngày tháng sau này phải sống chung với cô ta chứ? Điên mất thôi! Nhất định sẽ còn cách khác tốt hơn."

TBC.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện