- không sai!
đúng lúc lê quân đang tự đặt ra những câu hỏi trong đầu, đột nhiên có tiếng người vang lên ngoài cửa, vốn phản xạ ông ta sẽ là rất tức giận vì trước đó đã dặn không cho người nào tới gần căn phòng này, nhưng hiện giờ lại có người ở ngoài nghe lén thì làm sao không bực? chẳng qua khi âm thanh kia vang lên, ông ta lại chợt thản nhiên lại, sự nghi vấn trong mắt giảm đi không ít, nhấp ngụm trà còn phả ra hơi nóng, ông ta nói vọng ra:
- trung san, cậu vào đi, còn đứng ngoài đó nghe trộm chúng tôi nói chuyện.
cánh cửa lập tức mở ra, người bước vào là một nam nhân trung niên, trên người mặc bộ quần áo lính hải quân, lê quân cũng chẳng biết con người này dùng thủ đoạn nào để lẻn vào đây nữa. là bạn bè nhiều năm, ông ta rất hiểu doãn trung san, vì thế nên dám chắc hắn sẽ không dùng quân hàm để dọa sợ đám tiểu bối sau khi quyết định giải ngũ.
như để giải đáp nghi vấn này, doãn trung san lắc đầu nói:
- đám nhóc này còn phải huấn luyện thêm, phản ứng còn chậm lắm.
lê quân nghe thế thì khóe mắt hơi giật giật, những người này ít nhiều đều do chính tay hắn và tên nhóc tuấn vũ này chỉ bảo một thời gian, vậy mà còn nói như thế chẳng phải chính mình tự chê bản thân không biết dạy học trò sao.
dương tuấn vũ vừa khéo đã rót thêm một chén trà nóng, doãn trung san cũng không khách khí, trà nóng nghi ngút khói nhưng ông ta vẫn trực tiếp uống ực một ngụm hết sạch.
vẫn cái phong cách ấy, lê quân lắc đầu đầy bất đắc dĩ:
- cậu đã nghe lén được bao nhiêu rồi, vậy cũng lên tiếng giúp đỡ tên nhóc này đi chứ?
doãn trung san đặt chén trà xuống, ông ta không nói trực tiếp tới vấn đề mà hai người vừa thảo luận, ngược lại còn đưa ra câu hỏi cho người bạn lâu năm:
- cậu còn nhớ nhiệm vụ “bí mật nam cực” chứ?
lê quân nhăn trán, thái độ nghiêm trọng hẳn lên:
- có.
doãn trung san thấy vậy nói tiếp:
- lần đó mặc dù không thu hoạch lại được lợi ích gì, nhưng ít nhất cũng đem về được một thông tin hữu ích, đó là trong phi thuyền người ngoài hành tinh có một khối kim loại kỳ quái màu đen, hình lập phương bị mất tích. mọi quốc gia đều đồn đoán thứ đặc biệt quan trọng của văn minh ngoài trái đất, có thể là hộp đen chứa thông tin về hành trình mà phi thuyền không gian đó đã đi qua, có thể là một khối kim loại siêu bá đạo, ... nhưng sau nhiều năm theo đuổi bí mật đó, thậm chí còn suýt nữa mất mạng sau một lần bị kẻ địch vây giết, cuối cùng tôi cũng biết được một chút manh mối.
lê quân nghe thấy thế tim không khỏi đập thình thịch, đây không cần nghi ngờ, chính là một thứ đặc biệt quan trọng, thậm chí ông ta còn rất không hài lòng với thái độ giấu giếm này của người chiến hữu đang ngồi đối diện.
doãn trung san chẳng thèm để ý tới lê quân nghĩ gì về mình, ông ta nhíu mày, cố gắng hạ thấp thanh âm:
- khối lập phương đó rất có thể cất chứa một lượng tin tức rất khổng lồ, không chỉ đơn thuần là lộ tuyến di chuyển ngoài không gian của người ngoài hành tinh, mà còn có thể chứa đựng một phần đáng kể nền văn minh của chủng tộc này. lê quân, ông thử nghĩ xem, so với việc chúng ta còn đang chập chững bước được vài bước khó khăn trên mặt trăng và sao hỏa, thì người ta đã du hành không gian như cơm bữa, sự chênh lệch công nghệ đó là lớn tới mức không thể tưởng tượng được. do đó, dù chỉ ghi chép một phần tri thức cao cấp này cũng đủ để bất kỳ một tổ chức hay quốc gia nào đó trở nên vô cùng mạnh mẽ, thậm chí làm bá chủ thế giới cũng chẳng phải chuyện viển vông.
lê quân cảm thấy một chút choáng váng, nếu quả thực như doãn trung san nói thì sự yên bình của thế giới hiện tại chỉ là một sự êm đềm ngắn ngủi trước cơn giông bão. mà cơn bão này không phải bình thường, nó có đủ sức mạnh để cuốn phăng mọi sự ngăn cản. thống nhất thế giới? tưởng chừng như vô lý, không ngờ lại thực sự có khả năng trở thành sự thật. điều này khiến ông phải quyết định theo một hướng khác hoàn toàn so với dự định ban đầu lúc còn ngồi trên trực thăng tới đây.
dương tuấn vũ hơi gật đầu nhìn doãn trung san, hắn hiểu đây là cái bẫy mà ông ta đưa ra để làm rối loạn dự tính của bộ trưởng, đối với hắn tất nhiên có lợi. nhân lúc sơ hở đã lộ ra, hắn cũng không do dự mà bồi thêm mấy đòn:
- chắc ngài cũng đã biết nửa năm trước, tôi và hai người khác đã bay tới brazil đúng chứ?
thấy ánh mắt hoài nghi của lê quân, dương tuấn vũ đứng lên vừa chậm rãi bước đi vừa nói:
- hai người đó là thành viên của một bộ lạc nam mỹ. nên chuyến đi đó vốn là để họ về thăm lại nhà, gặp người thân. nhưng khi tới nơi, người dân của bộ lạc đó đã bị sát hại toàn bộ, khắp nơi chỉ còn sự đổ vỡ cùng với những cái xác chỉ còn lại xương trắng. trong quá trình truy tìm nguyên nhân, chúng tôi đã gặp phải sự tấn công bất ngờ từ một tổ chức lạ mặt vô cùng nguy hiểm với những thiết bị khoa học tân tiến.
nhìn thẳng vào đôi mắt của người đứng đầu bộ quốc phòng, dương tuấn vũ nhấn mạnh:
- khoa học quân sự của họ không hề thua kém chúng tôi, thậm chí ở một số phương diện đã vượt qua thịnh thế và mắt rồng.
thấy sự kinh ngạc cùng lo lắng trong con ngươi đã bị năm tháng làm vẩn đục, hắn thở dài