Sương bay khắp trời, cường giả tọa trấn biến phi kiếm thành năm đạo linh quang, cơ hồ khoét thủng màn sương.
Sương giăng vô cùng vô tận tan biến trong năm đạo linh quang, cường giả tọa trấn kiên nghị trầm ổn như đúc từ thép.
Nhưng tiếp đó sương giăng nhiều hơn, ép chặt quang mang.
Cường giả tọa trấn thầm kinh hãi, pháp bảo có thể áp chế cảnh giới thì y từng nghe nói nhưng đều là nhân gian chí bảo, ai lấy được đều là bậc anh tài, tiểu tử này sao lại có?
Y hơi cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt Tôn Lập kiên định thì chế nhạo: "Vô dụng, cảnh giới quá thấp..."
"Vù."
Không phải ta mà là linh hồn nghe thấy.
Linh thức xung kích va vào linh thức của cường giả tọa trấn khiến óc y cơ hồ bị lột vỏ rồi bị dùi chọc vào, tạm thời trống rỗng ý thức.
Linh thức của cường giả tọa trấn cực mạnh nhưng Tôn Lập được long mạch tôi luyện nên còn mạnh hơn, linh thức xung kích của gã là giết địch một vạn, tự thiệt hại tám nghìn, nhưng lúc này dù thế nào cũng phải giết cường giả tọa trấn.
Mắt gã chảy máu, Ấn đường huyệt như bị vô số cương châm cắm vào dòng suối trong, nước chảy rào rào
Kinh mạch được khuếch trương gấp ba, đau đớn cũng gấp ba, Tôn Lập hoa mắt, cơ hồ sắp ngất đi.
Nhưng tất cả cộng lại khiến gã san bằng thế kém về cảnh giới, thậm chí ưu thế còn ngả dần về phía gã.
Thế là đủ rồi.
Lục nguyệt phi sương trút sức mạnh phẫn nộ hủy diệt tất cả.
Trong sương quang vô cùng vô tận trút xuống, năm dải sáng hơi sững lại, tất cả bị sương quang lấp kín, như lá khô trong cuồng phong bao lấy cường giả tọa trấn.
Quang mang tan đi, Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả tọa trấn chỉ còn lại bộ xương.
Tôn Lập khạc máu, loạng choạng lùi lại, sắc mặt nhợt nhạt rợn người.
Gã xòe tay, năm dải sáng trong trữ vật giới chỉ của cường giả tọa trấn hóa thành phi kiếm rơi xuống, Tôn Lập thu cả phi kiếm và trữ vật giới chỉ vào trữ vật không gian, gào to với Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân: "Đi."
Phía trước bằng phẳng, chỉ có ma tu Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trở xuống bố trí phòng ngự, tựa hồ không gì ngăn được họ đào tẩu.
Tôn Lập nhảy lên chiến xa, đá bộ xương xuống rồi lao đi.
Trên không, Phú nhân vương há hốc miệng, vì ở quá xa nên u không thấy Nhân vương ngọc tỷ, linh thức xung kích nên trận chiến đó như thể cường giả tọa trấn ngu xuẩn dừng tay cho Tôn Lập giết chết.
Phú nhân vương đương nhiên đoán được có nguyên do, chỉ kinh ngạc vì Tôn Lập mới Đạo nhân cảnh đệ lục trọng mà giết được cường giả tọa trấn Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Không cần tính cũng biết Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả tọa trấn tăng thêm cho Tôn Lập bao nhiêu “vốn” và “lợi ích”.
Y chép miệng, bao năm rồi không gặp vụ mua bán “một vốn vạn lời” nào, nên càng hưng phấn.
A Tổ vốn quan sát hai người: Lục Bạt Đỉnh cùng Điền Anh Đông, chợt phát hiện Tôn Lập giết cường giả tọa trấn ở đó thì hơi ngạc nhiên, tổn thất một Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng ma tu không khiến y đau lòng, đương nhiên kinh ngạc vì Tôn Lập thắng.
"Sao mà y thắng được?" A Tổ lẩm bẩm, nhưng không đời nào chịu thừa nhận trước mặt Phú nhân vương rằng Tôn Lập đáng sợ.
"Nghĩa phụ, có cần con xuất thủ bắt y?"
Phú nhân vương còn đang mừng vui, bị quấy nhiễu thì ve cằm trầm ngâm: "Ta đích thân xuất thủ thì hơn..."
A Tổ thoáng thất vọng, nhưng không nói ra.
Phú nhân vương hiển nhiên hiểu nếu A Tổ xuất thủ, sẽ không “bắt” mà “lỡ tay” giết Tôn Lập.
Chiến xa lao đi, Tôn Lập một tay cầm trường qua, một tay cầm đoạn kiếm, trên đầu là sợi xích, trông như mũi dáo sắt xé đường máu trong phòng tuyến của ma tu.
Sắp thoát ra, Tôn Lập chợt nhớ ra gì đó, dừng xe nhìn lại.
Chiến trường vang dội tiếng hò hét, khắp nơi là tu sĩ giao chiến, linh quang cùng máu tươi bốc lên ngùn ngụt.
Gã thấy Chung Lâm cùng một toán tu sĩ Kim Phong Tế Vũ lâu bị gần trăm ma tu vây công, họ tả xung hữu đột nhưng đều bị bức lùi.
Chung Lâm không còn phiêu dật, âm thần chi thể trong dần.
Tôn Lập gầm lên: "Quay lại cứu người."
Còn mấy người Kim Phong Tế Vũ lâu cùng ré lên: "Ngươi điên rồi, khó khăn lắm mới ra được mà còn quay lại?