Tiếng gió lạnh thổi đập vào song cửa sổ kêu kẽo kẹt, đêm đông chí tuyết rơi dày, từng bông tuyết rơi xuống tạo ra tiếng rào rạt lẫn trong tiếng gió rít.
Ta phát hiện ra thái độ của Lâm Trọng Đàn có chuyển biến, cũng cảm thấy động tác hắn có phần suồng sã hơn rất nhiều.
Nếu là ngày thường thì ta đã đẩy hắn ra ngay rồi, nhưng hiện tại không thể.
Ta nâng tay lên bắt lấy một góc quần áo của hắn, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Hai tròng mắt của Lâm Trọng Đàn đột nhiên ánh lên vẻ u tối, sức lực tay khi niết khuôn mặt ta cũng lớn hơn, ta ăn đau nhăn hết cả mặt mày, nhưng lại sợ mặt mình như vậy sẽ càng thêm khó coi nên vội vàng giãn mặt ra.
Tiếp theo trong nháy mắt, Lâm Trọng Đàn liền buông ta ra, tựa hồ chuẩn bị xuống giường.
Ta có chút luống cuống, vội vàng giữ chặt tay áo hắn.
"Ngươi định đi đâu?"
"Không đi đâu cả, ngươi cứ ngủ trước đi." Lâm Trọng Đàn đưa lưng về phía ta.
Ta theo động tác của hắn cũng ngồi dậy, ta chuyển từ kéo tay áo sang ôm lấy vòng eo hắn từ phía sau.
"Đàn Sinh."
Nếu có thể chọn, ta chắc chắn sẽ không chọn con đường này.
"Ngươi giúp ta đi, ta......!Loại chuyện này ta cũng có thể." Ta hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra câu kia.
Người thiếu niên ta đang ôm lấy không biết từ khi nào đã có dáng vẻ của một người sắp đến tuổi cập quan, trên người hắn đang dần mất đi nét trẻ con của thủa tuổi mười ba lúc ta mới gặp hắn, nhưng riêng vẻ thanh cao trầm tĩnh là vẫn như cũ không đổi.
Ta ghen ghét hắn, nhưng cuộc đời này ta lại vẫn luôn muốn trở thành người như hắn.
Nhưng ta cũng tự biết chuyện đó là không thể.
Lâm Trọng Đàn lặng im một lúc lâu sau đó mới nghiêng đầu nhìn ta.
Ta thấy hắn quay đầu lại, không khỏi buông tay ra, mà trong khoảnh khắc đó, hắn đem ta từ trên giường bế lên, đi về phía án thư.
Ta chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Trọng Đàn đặt lên trên bàn sách.
Ta lập tức muốn nhảy xuống, nhưng lại bị hắn ấn eo xuống.
"Ngươi nghĩ ta định giúp ngươi như thế nào?" Lâm Trọng Đàn nhích tới gần ta, nhẹ giọng hỏi.
Tư thế này làm ta cảm thấy một sự nguy hiểm vô hình, ta không khỏi quay sang nhìn trái nhìn phải, sau một lúc lâu lại nhìn về phía Lâm Trọng Đàn trước mặt ta.
"Ta......!Ta không biết, nhưng ngươi có biện pháp, đúng hay không?"
Ta vừa nói xong thì nghe được Lâm Trọng Đàn ừ một tiếng, trong lòng lập tức nhảy nhót.
Mà hắn lại tiếp tục nói: "Ta đúng là có biện pháp, chỉ là ngươi thật sự xác định sẽ làm được chuyện ngươi vừa nói sao?"
Ta biết Lâm Trọng Đàn đang cho ta lựa chọn một trong hai, hoặc là làm như hôm nay chưa có chuyện gì phát sinh, từ nay về sau ta và Lâm Trọng Đàn vẫn là quan hệ như trước; còn lựa chọn còn lại không cần nói cũng biết, đã chọn thì không thể quay đầu.
Ta cũng không rõ con đường phía trước nên chọn như nào nữa.
Ta mím môi mấy lần, bắt đầu do dự, nhưng cuối cùng vẫn là cái tâm hư vinh của ta chiến thắng hết thảy.
Lâm Trọng Đàn nhìn ta gật đầu, gương mặt kia lập tức trở nên vô cảm.
Hắn duỗi tay đẩy vạt áo của ta ra.
Ta không dám nhìn, chỉ biết đem mặt quay đi nơi khác.
Ngay khi rét lạnh trực tiếp tiết xúc với da thịt, ta nhịn không được phát run.
Mà ngay sau đó một sự việc làm ta hoảng sợ phát sinh.
Ta dường như là không màng lễ nghi mà kêu một tiếng, thanh âm rất lớn, ta sợ bị Thanh Cù và Bạch Li ở cách vách nghe được nên lập tức duỗi tay che miệng.
Lâm Trọng Đàn sao lại có thể làm chuyện càn rỡ như vậy? Hơn nữa án thư là nơi để đọc sách, làm sao có thể......!Sao có thể làm loại chuyện này chứ?
Lúc này ta còn chưa biết quan hệ thân mật có thể làm ra loại chuyện gì, nó có thể khiến cho người khác làm đảo lộn cuộc sống sinh hoạt của chính mình, thậm chí là thân thể.
Hai người như động vật mà quấn quít lấy nhau, quên mất lễ nghĩa liêm sỉ, quên mất sự tồn tại của thời không.
"Đàn Sinh, Lâm Trọng Đàn......" Ta thật sự nhịn không được kêu lên tên của Lâm Trọng Đàn, ta duỗi tay đẩy hắn ra, ngược lại bị hắn bắt được.
Hắn dùng một loại đối xử ngang ngược thô lỗ để nói cho ta biết việc lựa chọn con đường thứ hai sẽ có hậu quả gì.
Ta bị hắn dọa đến mức bật khóc, nhưng lại không dám kêu to, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin hắn dừng lại.
Những chuyện sau đó ta đều không nhớ rõ nữa.
Ta chỉ biết khi Lâm Trọng Đàn ôm ta xuống khỏi án thư, ta dùng một bàn tay túm lại hai vạt áo bị mở rộng, còn tay kia dùng để quệt đi nước mắt đang lã chã rơi.
Lâm Trọng Đàn cũng không có buông ta ra ngay, hắn ôm ta ngồi ở trên đùi, trải qua chuyện vừa rồi làm sắc môi của hắn so với ngày xưa hồng hào hơn rất nhiều.
Hắn bình tĩnh mà chăm chú nhìn ta, thấy nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt ta liền vươn ngón tay ra nhéo nhéo gương mặt ta lần nữa.
"Còn muốn ta giúp ngươi nữa không?" Vẻ mặt của hắn quá bình tĩnh, cứ như thể mấy chuyện tùy tiện vô sỉ vừa rồi không phải do hắn làm.
Tay giữ quần áo của ta bất giác nắm chặt, cảm giác ướt át vẫn còn hiện hữu.
"Muốn." Ta gian nan mà phun ra một chữ này.
Trong nháy mắt, ánh mắt Lâm Trọng Đàn thật sự phức tạp, ta vẫn không hiểu nổi cảm xúc này trong mắt hắn là gì, chỉ có thể đưa một bàn tay ra giữ chặt hắn, "Đàn Sinh."
Hắn rốt cuộc không nhìn ta nữa, mà là đem sách vở bị vứt bừa bãi dọn lại lên án thư, sau đó lại lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành trải trước mặt ta.
"Đề đại khảo các năm thật ra rất tương tự nhau, chỉ cần ngươi biết áp dụng một chút, đem văn chương ta viết sao chép cẩn thận, đừng giống quá thì tự nhiên sẽ không bị xếp bét nữa."
Trong lúc hắn nói chuyện thì cũng đồng thời bắt đầu viết chữ lên giấy Tuyên Thành.
Ta vẫn luôn biết Lâm Trọng Đàn là người thông tuệ, nhưng đêm nay ta mới thật sự nhận ra ta và hắn khác nhau như nào.
Hắn rõ ràng đã uống rất nhiều rượu, tay cầm bút còn hơi run, nhưng văn chương viết ra vẫn liền mạch lưu loát vô cùng, càng đáng sợ hơn là trong khoảng thời gian ngắn hắn đã viết được ba áng văn chương dài.
Viết xong bài thứ ba, Lâm Trọng Đàn dừng lại.
"Không được, quá khó." Hắn thấp giọng nói, sau đó vo tròn giấy Tuyên Thành vừa viết ném xuống mặt đất, một lần nữa lại bắt đầu viết.
Ta bị hành vi của hắn kinh động, nhất thời đã quên luôn chuyện vừa xảy ra, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn.
Bất tri bất giác đã qua nửa đêm, Lâm Trọng Đàn rốt cuộc cũng dừng bút lại, lúc này ta đã cực kỳ mệt mỏi, lười nhác mà dựa vào hắn.
Động tác gác bút của hắn làm ta giật mình thanh tỉnh, nhưng không bao lâu sau cơn buồn ngủ lại làm mi mắt ta rũ xuống.
Bỗng nhiên, ta cảm giác được trên môi nóng lên, nỗ lực mở mắt ra, phát hiện Lâm Trọng Đàn vậy mà chủ động hôn ta.
Ta thật sự quá mệt nhọc, không có biện pháp tự hỏi hắn vì sao đột nhiên hôn ta, mí mắt liền chậm rãi nhắm lại.
Khi đại khảo lần thứ ba diễn ra, cả người ta đều có chút hoảng hốt.
Tuy rằng Lâm Trọng Đàn đã bảo ta áp dụng mấy cái hắn viết rất dễ, nhưng ta cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ, cho đến khi ta nhìn thấy bài thi.
Ra khỏi phòng học, ta dường