Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn tình, lịch sử, triều đấu, ngược, SE
Độ dài: 59 chương (3 quyển)
Tình trạng: Hoàn - đã xb và chuyển thể thành phim cùng tên
.......................
"Vân Trung Ca" là phần tiếp nối "Đại Mạc Dao" trong hệ liệt "Đại Hán tình duyên" của Đồng Hoa. Theo cá nhân tôi cảm nhận, tác giả đã thành công để tôi cũng như các bạn độc giả khác hòa mình, thổn thức cùng "Vân Trung Ca" hơn "Đại Mạc Dao". Nếu nói "Đại Mạc Dao" là một khúc ca nhẹ nhàng và tha thiết trên đại mạc bao la, thì "Vân Trung Ca" chính là một bản tráng ca bi thương đẫm lệ, nhiều thăng trầm và khép lại bằng một giai điệu khắc khoải khiến tôi day dứt và ám ảnh trong một thời gian dài.
Vân Ca là con gái của Ngọc Cẩn và Hoắc Khứ Bệnh trong tác phẩm “Đại Mạc Dao”. Từ nhỏ nàng đã cùng gia đình đi du ngoạn khắp nơi, không có nơi nào là nơi ở cố định lâu dài, vì thế Vân Ca không có lấy một người bằng hữu đồng trang lứa. Cô gái bé nhỏ ấy cảm thấy cô đơn nhưng lúc nào đối với mọi người cũng luôn giữ một nụ cười trong sáng, ngây thơ và hồn nhiên nhất. Nàng tựa như cơn mưa mát lành giữa trưa hè đại mạc, nhiệt tình, năng động, lạc quan như thế.
Một lần khi Vân Ca nghe lời mẹ mình cứu một đoàn lữ khách đang gặp nạn trên đại mạc hoang vu, nàng tình cờ quen biết Lưu Phất Lăng. Có lẽ ở một khía cạnh nào đó, Lưu Phất Lăng và Vân Ca rất giống nhau, họ đều là những kẻ cô đơn trong chính tâm hồn của mình. Hai kẻ cô đơn ấy tìm thấy nhau giữa cõi trần ai thênh thang rộng lớn, hai trái tim dường như đã hòa cùng nhịp đập, cùng thấu hiểu lẫn nhau. Mối nhân duyên giữa nàng và chàng đã bắt đầu như thế.
"Váy lục la* ai thấp thoáng trên đại mạc,
Đêm Trường An ai lặng lẽ đợi chờ. "
Lưu Phất Lăng - Hán Chiêu Đế đăng cơ từ năm tám tuổi, gánh trên vai trọng trách nặng nề của hưng vong toàn dân bá tánh, lại bị kìm hãm quyền lực của các quan trọng thần tiền triều, lại chính mắt nhìn thấy mẫu thân mình bị tiên đế bức tử, mà lý do lại là chàng. Chàng đáng thương như thế, cô đơn như thế, mang trong mình một trái tim đầy vết thương đến thế. Nhưng may mắn sao, chàng gặp được Vân Ca - cô gái bé nhỏ mặc váy lục la có đôi mắt sáng trong tựa sao hè, có nụ cười hồn nhiên như trăng bạc đêm đông. Nàng tinh nghịch, ngây thơ lại bướng bỉnh bước vào đời chàng một cách tự nhiên nhất, để lại cho chàng mối tương tư kéo dài suốt chín năm ròng.
Lưu Phất Lăng muốn giữ Vân Ca bên cạnh mình, nhưng làm sao được, chàng không nỡ để đôi mắt tinh khiết ấy phải nhuốm màu u tối, không nỡ giam cầm một tâm hồn khao khát tự do nơi cấm cung vàng son lạnh bạc. Thế nên nàng và chàng đã lập ra một lời thề, rằng đến khi Vân Ca trưởng thành sẽ đến thành Trường An tìm Lưu Phất Lăng, chàng sẽ luôn đợi. Tín vật đã trao, hài thêu đã tặng, kết thành ước định nặng tựa ngàn cân.
...
"Được, huynh sẽ ở thành Trường An chờ muội."
...
"Ngoắc tay, treo cổ, một trăm năm không thay đổi."
...
"Muội biết con gái tặng giày thêu cho con trai là có ý gì không?"
...
"Huynh nhận rồi. Vân Ca, muội nhất định phải nhớ!"
...
"Xin thề dưới sao trời, tuyệt không thay lòng đổi dạ." (**)
...
Thời gian như nước chảy, thấm thoát trôi mau, tiểu cô nương ngày nào cũng đến tuổi cập kê, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. Nàng nhớ đến lời thề với Lăng ca ca, một mình từ Tây Vực xa xôi đến thành Trường An phồn hoa thịnh thế. Cứ tưởng tín vật đã bị mẹ thu mất, sẽ rất khó khăn tìm được chàng trai năm nào.
Nhưng trên đời nào có ai đoán trước được điều gì, Vân Ca nhận nhầm Lưu Bệnh Dĩ là Lăng ca ca của nàng, vì miếng ngọc bội y đeo trên người và ngũ quan, đặc biệt là đôi mắt y cũng rất giống Lăng ca ca trong ký ức. Nhưng lúc bấy giờ, bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ lại xuất hiện một nữ tử khác mang tên Hứa Bình Quân. Vân Ca đau đớn, thương tâm vì y quên mất lời thề hẹn năm nào dưới bầu trời đầy sao đại mạc, lại âm thầm hao tâm tổn tâm sức giúp đỡ Bệnh Dĩ khỏi tội chết.
"Trường An hội ngộ trùng phùng
Ước thề đã định, sao chàng vội quên?"
Tại đây, nàng tình cờ gặp được Mạnh Giác, hắn giúp đỡ nàng khi nàng gặp phải tình huống trớ trêu, nàng cảm kích, lại bất giác dựa dẫm vào chàng công tử hào hoa phong nhã ấy. Rồi thời gian dần dần lướt qua, họ trở thành hàng xóm, bằng hữu thân thiết của nhau. Đến khi nhận ra, Vân Ca không biết mình đã quen thuộc với sự tồn tại của hắn tự bao giờ.
Mạnh Giác, hắn là một kẻ trưởng thành trong sự ác nghiệt của dòng đời tàn nhẫn. Từ nhỏ hắn dường như đã nếm trải đủ loại nỗi khổ của nhân gian, từ làm ăn mày đầu đường xó chợ, đến bị người khác đánh đuổi sống dở chết dở, chứng kiến gia cảnh nghèo mạt mà phải bán tiểu muội đi... Từ nhỏ hắn đã phải luôn luôn luyện tập ở hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, tạo cho mình một vỏ bọc tuyệt mĩ, hoàn hảo nhất. Có lẽ bởi vì từ khi gặp được nữ hài tử mặc váy lục la trên đại mạc ấy, hắn đã bắt đầu muốn những thứ của mình phải là tốt nhất.
Hắn không phải là một nam nhân phóng khoáng, tiêu soái như mọi người đều thấy, mà hắn là một người tâm cơ thâm trầm, từng bước hắn đi, từng việc hắn làm dù là nhỏ nhất đều phải tính toán kỹ lưỡng. Hắn có dã tâm lớn như thế, tàn nhẫn như thế, nhưng đứng trước cô gái nhỏ Vân Ca, mọi thứ dường như chẳng còn gì cả. Hắn vẫn sẽ là "Ngọc Trung Chi Vương" của nàng, bất kể ra sao, bất kể thế nào...
Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân, Vân Ca, Mạnh Giác, bốn người họ trở thành những bằng hữu thân thiết với nhau giữa Trường An rộng lớn, cứ tưởng rồi cũng sẽ có một cái kết êm đẹp cho hai cặp đôi. Nhưng, ông trời có bao giờ toại lòng người, Vân Ca chứng kiến cảnh tượng Mạnh Giác thân mật với thiên kim Hoắc phủ - Hoắc Thành Quân. Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, nàng lại phát hiện ra Mạnh Giác đã lợi dụng nàng để đạt được mục đích cá nhân của mình, Vân Ca chỉ là một quân cờ trong nước cờ danh vọng quyền lực của hắn, dành được tài sản của nghĩa phụ hắn để lại.
Mạnh Giác là con trai nuôi của Cửu Gia trong "Đại Mạc Dao" mà tôi từng yêu mến. Có lẽ là do "yêu ai yêu cả đường đi", tôi vẫn có rất nhiều cảm thông và tình yêu mến đối với Mạnh Giác và tôi tin vào cảm giác của mình. Mạnh Giác quả thật ban đầu chỉ muốn lợi dụng Vân Ca để đạt được khối tài sản khổng lồ ấy, nhưng không hiểu sao lại bị động tâm bởi nữ nhân bé nhỏ ngây thơ, ngẫu hứng kia. Hắn băn khoăn giữa lí trí và trái tim, giữa tình yêu và quyền lực, giữa giang sơn và mỹ nhân. Bởi nếu hắn chọn cưới Hoắc Thành Quân, hắn cũng sẽ có được gia sản nhà họ Hoắc, con đường sau này của hắn sẽ trải đầy hoa hồng, khoảng cách giữa quyền lực và địa vị sẽ không còn cách xa. Nhưng hắn lại không nỡ, không nỡ rời xa Vân Ca, không nỡ nhìn nàng đau lòng, không muốn thấy nàng rơi lệ.
Nhưng không ngờ rằng, đến khi hắn chuẩn bị đưa ra quyết định "cùng người mình yêu sống đến đầu bạc răng long" thì Vân Ca đã chủ động buông tay, nguyện cùng hắn đoạn tuyệt.
Tình yêu như sợi tơ hồng đã đứt không thể nối lại, tình bạn với người bằng hữu duy nhất - Hứa Bình Quân cũng vì nghi kỵ mà lung lay sắp đổ, Vân Ca xót xa, tuyệt vọng. Nàng quyết định rời bỏ thành Trường An sau hơn một năm gắn bó, trở về nhà ở Tây Vực xa xôi, đoàn tụ cùng cha mẹ và hai ca ca.
Nhưng có lẽ mọi sự tình cờ trên đời, mọi mối duyên giai ngẫu, mọi lần tương phùng đều giống như hai câu thơ của Trang Trang trong tác phẩm "Duyên kỳ ngộ":
"Có duyên ngàn dặm cũng hội ngộ
Đời người đâu thiếu chốn gặp nhau."
Quả thế, ngay thời điểm nàng quyết định chấm dứt những gù đã xảy ra ở Trường An, rũ bỏ hết thảy thì nàng lại gặp được Lăng ca ca mà nàng vẫn luôn nhung nhớ. Hơn một năm qua ở Trường An, đã bao lần nàng và chàng vô tình lướt qua nhau, bỏ lỡ nhau? Thế mới hiểu thấu "gần như trước mắt, xa tận chân trời" là như thế nào.
Lưu Phất Lăng từ khi gặp được Vân Ca từ rất nhiều năm trước đã khắc ghi rõ nét hình ảnh nàng vào tận sâu trong đáy lòng. Tám, chín năm trời, chàng đế vương trẻ tuổi lặng lẽ ôm mối tương tư đợi chờ cô gái mặc váy lục la đến tìm mình. Chàng đứng trên đài cao trông về phía Tây, nơi Tây Vực lần đầu hai người gặp gỡ, chàng thường một mình trong đêm vắng lặng lấy tiêu thổi khúc nhạc nàng đã từng hát, chàng thích màu xanh màu váy nàng từng mặc... Hết thảy đều thể hiện lòng mong chờ tha thiết một người con gái có đôi mắt sáng như sao hè, tinh khiết như trăng bạc đêm đông. Cuối cùng, sao bao nhiêu năm, bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu thăng trầm, chàng cũng đã gặp lại Vân Ca.
Tình yêu của họ tựa như đốm lửa nhỏ dần dần cháy theo thời gian, cứ lớn dần và nóng hơn theo năm tháng. Những tưởng tác giả sẽ để lại cho tác phẩm một cái kết thật đẹp và hạnh phúc. Theo tôi thấy, đây là giai đoạn in dấu trong lòng tôi đậm nét nhất. Lưu Phất Lăng đột nhiên phát bệnh, một căn bệnh không ai biết tên lại hành hạ chàng nhiều đêm dài. Vốn đã lĩnh giáo được y thuật cao siêu của Mạnh Giác, Vân Ca cầu xin hắn có thể cứu chữa cho Lăng ca ca của nàng. Mạnh Giác không ngờ lại đồng ý nhưng với một điều kiện: nếu hắn cứu được Lưu Phất Lăng, nàng phải lấy hắn. Vân Ca bàng hoàng nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng Lưu Phất Lăng bị căn bệnh quái ác giày vò, nàng đồng ý.
Đọc đến đây, tôi lại có một suy nghĩ rất "độc ác". Rằng nếu đã như thế, chi bằng để Lưu Phất Lăng chết đi có lẽ chàng sẽ bớt đau khổ hơn vì nếu chàng được cứu sống, lại phải chứng kiến cảnh người con gái chàng luôn thương yêu bảo vệ vì mình mà thành thân cùng nam nhân khác. Vậy thì chàng sẽ càng đau đớn gấp trăm lần. Nhưng người tính không bằng trời tính, Lưu Phất Lăng sau bao ngày bị căn bệnh không tên hành hạ, chàng đã ra đi trong thương nhớ của bao người, ra đi, mãi mãi. Hán Chiêu Đế băng hà, Đại Hán lật sang một trang sử mới.
Lưu Phất Lăng có lẽ là nam chính trong lòng của rất rất nhiều độc giả. Chàng đáng thương biết bao, nhưng ít nhất chàng vẫn có những ngày ngắn ngủi yên bình cuối đời cùng người con gái chàng yêu.
"Cùng nàng trên đỉnh Ly Sơn
Đông sang thưởng tuyết, xuân dần ngắm mai."
Vân Ca và Lưu Phất Lăng đáng lẽ đã có một kết cục thật đẹp, họ cũng đã vạch ra sẵn kế hoạch cho tương lai tươi đẹp. Chàng sẽ thoái vị cùng nàng quy ẩn, hai người sẽ đi khắp đất Bắc trời Nam, cùng chu du khắp đất trời. Họ sẽ xây một căn nhà có mái lưu ly, đông sẽ thưởng tuyết, xuân sẽ ngắm mai, ngày cùng nhìn mây trôi lững lờ, đêm cùng ngắm sao thắp sáng trời khuya. Một cuộc sống đẹp như thế, bình yên như thế, chỉ tiếc chưa kịp thực hiện, chàng đã bước vào cõi vĩnh hằng. Suy cho cùng, cũng chỉ biết trách lòng người nhẫn tâm, vận mệnh vô tình.
Sau khi Lưu Phất Lăng mất đi, Vân Ca tưởng rằng sẽ quay về Tây Vực đoàn tụ với gia đình, nhưng nàng phát hiện ra rằng, tơ hồng giữa nàng và Mạnh Giác, thật sự chưa đứt hẳn.
Tôi thương Lưu Phất Lăng bao nhiêu, lại xót cho Mạnh Giác bấy nhiêu. Tôi thật sự không hiểu hắn có thể yêu Vân Ca nhiều đến nhường nào, để có thể hi sinh vì nàng nhiều đến thế. Hắn vì tính mạng nàng, ép nàng uống thuốc phá thai, giết chết một sinh linh mang trong mình dòng máu của nàng và Lưu Phất Lăng. Hắn vì muốn nàng thoát khỏi cõi chết mà chính miệng nhắc lại rằng hắn chính là người đã giết chết con nàng, nàng phải báo thù hắn. Chính tay mình biến nhân duyên chưa dứt thành hận thù không đội trời chung, Mạnh Giác sẽ đau khổ thế nào chứ? Bị người mình yêu hận chẳng phải là chuyện bi ai nhất sao? Rốt cuộc hắn yêu Vân Ca đến nhường nào, chắc ngay cả hắn cũng không rõ, nên mới có thể nói với nàng rằng: "Ta không phải là một công tử si tình."
Để rồi một người vẫn yêu, một người vẫn hận, cái kết của "Vân Trung Ca" khiến tôi hụt hẫng và tiếc nuối mấy ngày liền. Đến cuối cùng, nàng ra đi thực hiện ước mơ đã ấp ủ bấy lâu, để lại sau lưng Trường An cùng bao hoài niệm ký ức cùng kỷ niệm nhớ thương đã dần bạc màu.
...
"Tây Vực ngoài kia đang đợi nàng,
Đó là cát vàng, là gió bụi hoang vu
Hãy cứ bước tiếp, nàng ơi!
Để mặc sau lưng những mảnh tình."
...
Đến cuối cùng, Vân Ca vẫn yêu Lưu Phất Lăng, nhiều đến thế.
Ngoài ra, tôi cũng rất nuối tiếc cho mối tình của Hứa Bình Quân và Lưu Bệnh Dĩ. Lưu Bệnh Dĩ vì giấc mộng bá vương, vì quyền lực xa hoa phù phiếm mà bỏ lỡ một thê tử luôn đợi chờ mình như Hứa Bình Quân. Để rồi khi quay đầu nhìn lại thì hối hận cũng đã muộn màng.
"Nhất thời để lỡ, chính là để lỡ cả đời. Trên đời này có rất nhiều thứ không thể quay đầu làm lại." (***)
Và cả mối tình chưa nở đã vội úa tàn của đại công tử Lưu Hạ và Hồng Y. Một người tâm cơ thâm trầm lại khoác lên vỏ bọc hoang đường phong lưu, ăn chơi lêu lổng. Một người không thể nói được, luôn âm thầm bảo vệ và chăm sóc người mình thương. Đến cuối cùng, họ vẫn thua ở cái phận để cùng bên nhau.
Tạm gác lại những chuyện tình cảm bi thương lắng đọng, "Vân Trung Ca" còn đưa ta đến những vòng tranh đấu quyền lực và chính trị, những bài học nhân văn về tình bạn và tình thân, tình yêu, tình thù. Cho ta thấy một góc nhìn khác của hoàng tộc thời bấy giờ và cuốn ta vào những âm mưu kế hiểm trùng trùng điệp điệp. "Vân Trung Ca" hay ở đấy, khiến người đọc bất giác bị thu hút theo những tình tiết truyện lúc nào không hay, không biết.
Vì tác phẩm này là phần tiếp theo của "Đại Mạc Dao", nên tôi khuyên các bạn nên đọc "Đại Mạc Dao" trước khi quyết định đến với "Vân Trung Ca". Bởi nếu không, có lẽ các bạn sẽ nảy sinh nhiều thắc mắc về câu chuyện đã qua của cố nhân đã ảnh hưởng đến câu chuyện của thế hệ sau trong "Vân Trung Ca". Thế nên, hãy đọc "Đại Mạc Dao" trước để có thể hiểu rõ hơn cũng như hòa mình trọn vẹn hơn với tác phẩm nhé.
Giọng văn của Đồng Hoa luôn khiến tôi vô cớ xúc động, "Vân Trung Ca" cũng không ngoại lệ. Giọng văn của bà có lúc hài hước, vui tươi, lại có khi bi thương sướt mướt. Trong bi có hài, trong hài có bi lại khiến tôi bật khóc. Khóc cho những nhân vật mà tôi yêu, khóc cho cái kết đầy tiếc nuối nhưng lại là cái kết đẹp nhất.
Cá nhân tôi không thích Vân Ca cho lắm. Biết rằng nàng là một nữ nhân dám yêu dám hận, nhưng tôi cảm thấy nàng lại thiếu một phần quyết đoán, một phần can đảm để đối diện với mọi thứ, thiếu chính kiến, lại có lúc nàng thay đổi quá nhanh... Hoặc đơn giản hơn, có lẽ do nàng mà những nhân vật tôi yêu mến phải chịu nhiều khổ đau, dù là gián tiếp hay trực tiếp.
Để rồi khép quyển sách lại, ta vẫn cảm thấy đây là một tác phẩm hay và đáng đọc, dù là buồn hay vui, ta cười hay khóc, thỏa mãn hay tiếc hận... đến những cảm xúc đã qua, chỉ còn đọng trong trong lòng ta thật nhiều, thật nhiều vấn vương. Và chắc rằng trong lòng bạn sẽ có một vị trí nhất định dành cho "Vân Trung Ca"
Bình luận truyện