Bóng đêm bao trùm, trên đường phố xe cộ đi lại như nước chảy.
Cố Dư Hàm ngồi trên bậc thang, cúi đầu khóc nức nở. Ngô Trân Trân ngồi xổm bên cạnh, một tay đặt lên bả vai của Cố Dư Hàm, bất lực thở dài một hơi: "Mình đã nói với cậu rồi, anh ta chẳng phải người tử tế gì đâu. Hàm Hàm, đừng khóc nữa, loại đàn ông như vậy không xứng đáng."
Cố Dư Hàm ngẩng đầu lên, nước mắt ngập ngụa, nói: "Nhưng mình thật sự rất thích anh ấy."
Ngô Trân Trân thương cảm: "Mà cũng kỳ lạ, sao cậu lại quen được anh ta vậy?"
...
Ngày mà Cố Dư Hàm quen Ôn Trì Chi là vào đêm Giáng Sinh, cô ta đến hộp đêm tìm bạn, không biết thế nào lại bước nhầm vào trong một căn phòng.
Đó là lần đầu tiên cô ta tới hộp đêm, vừa đẩy cửa phòng bao ra liền đối mặt với một đám nam nữ túm tụm lại với nhau. Cố Dư Hàm đứng khựng tại chỗ, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đằng sau lưng có một thân thể dính sát vào người, tay của người đàn ông ôm lấy bả vai cô ta, đẩy cô ta vào bên trong: "Đứng ngoài cửa làm gì thế hả?"
Cố Dư Hàm bước lên trước một hai bước, giữ khoảng cách với người đàn ông trẻ tuổi, sau đó ấp úng nói: "Tôi đến tìm người, Chân Tây có ở đây không?"
Người đàn ông đó nhíu mày lại, sau đó nói: "Chân Tây à, có đấy, cô ngồi xuống đây, đợi lát nữa là quay lại rồi."
Cố Dư Hàm không hề nghi ngờ anh ta, ngồi xuống một góc trên sofa.
Tối đó Cố Dư Hàm ngồi đợi cả một buổi tối, giữa chừng có người đưa cốc nước cho cô ta, Cố Dư Hàm cũng không suy nghĩ gì nhiều, cầm lấy cốc nước uống hết sạch.
...
Ngô Trân Trân nói: "Cậu có bị điên không? Sao một chút đề phòng cũng không có vậy."
Cố Dư Hàm tủi thân: "Bây giờ nghĩ lại mình cũng cảm thấy lúc đầu có lẽ não mình bị úng nước rồi."
Ngô Trân Trân nguýt một cái: "Sau đó thì sao?"
Sau đó ư?
Đợi tới lúc cô ta tỉnh lại thì thấy mình đang ngồi trong xe của Ôn Trì Chi.
Tối đó anh đưa cô ta quay về trường, Cố Dư Hàm ở phía sau xe ngồi dậy, vuốt gọn tóc tai, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cũng may là gặp được một người tốt như anh."
Nghe vậy Ôn Trì Chi lại cảm thấy như vừa mới nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt anh cong cong, giống như nhớ ra chuyện gì đó, khóe môi mấp máy nói: "Người tốt?"
Cố Dư Hàm không hiểu ý anh, thế rồi lại nghe thấy người đàn ông lên tiếng: "Mau vào trong đi."
Cố Dư Hàm mở cửa xuống xe, đi được mấy bước lại quay người chạy đến phía cửa sổ chỗ ghế lái. Cô ta giơ tay gõ lên trên kính cửa, người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, ánh nhìn khó hiểu.
Cố Dư Hàm nuốt nước bọt, hai tay đặt trên cửa kính, có chút căng thẳng: "Tối nay thật sự rất cảm ơn anh, anh để lại số điện thoại cho tôi đi, hôm khác tôi sẽ mời anh ăn cơm."
...
Ngô Trân Trân nói: "Anh ta đồng ý à?"
Một tay Cố Dư Hàm chống cằm, nói: "Không. Về sau mình lại gặp lại anh ấy, và rồi mình với anh ấy cùng nhau đi ăn cơm mấy lần. Lúc mới bắt đầu mình vẫn còn cảm thấy có lẽ anh ấy có ý gì đó với mình, bây giờ nghĩ kỹ lại, mỗi lần mình đi ăn cơm với anh ấy đều cảm thấy tâm trí anh ấy như treo ngược trên cành cây, giống như chỉ cần có người bên cạnh là được, tùy tiện là một ai đó cũng được."
Ngô Trân Trân nói: "Cậu xem anh ta lúc tối đấy, nhìn thấy cậu mà giống như nhìn một người xa lạ không quen biết, có thể có tình cảm gì chứ, đi thôi, chúng ta quay về trường."
Cố Dư Hàm lau nước mắt, gật đầu một cách nặng nề, sau đó lại rút di động từ trong túi ra: "Để mình xóa số của anh ấy đi đã."
Ngô Trân Trân giơ tay ra giật lấy di động của cô ta, chỉ hai ba lần nhấp tay là đã đem số điện thoại được lưu tên W đó xóa đi, sau đó khuyên: "Loại đàn ông này chúng ta không chơi nổi đâu, để hôm khác mình giới thiệu cho cậu một tên nhóc đáng yêu hơn nhé, đi thôi, đừng đau lòng nữa."
Cố Dư Hàm vừa khóc vừa nói: "Vậy thì cậu phải giới thiệu người nào đẹp trai hơn anh ấy đấy."
"Ừ."
...
Trong phòng bao là một mớ hỗn độn, mảnh vỡ thủy tinh nằm ngổn ngang trên sàn, rượu chảy lênh láng ở trên mặt bàn màu nâu.
Lúc Hứa Tịnh Du đến nơi, nhìn thấy một đống bừa bộn, nói: "Sao lại thành ra thế này?"
Dương Thận hứng thú nhìn Ôn Trì Chi, ngón tay chỉ vào anh, nói: "Em hỏi cậu ta."
Hứa Tịnh Du nhìn Ôn Trì Chi một cái, thấy sắc