Trước khi ra cửa nhất định phải xem ngày
Chạy ra khỏi đường lớn, tạt vào một hẻm nhỏ không người, ta chống tay thở dốc.
Tiên sư cả lũ nam chính.
Bọn mi hết chuyện rồi à.
Cái đại lục này nào có nhỏ, sao mà đi đến đâu cũng va phải lũ đáng ghét này cơ chứ.
“A…a..
A chiêu, ngươi… ngươi chạy cái gì mà nhanh thế hả.
có chó đuổi ngươi chắc?” Thất Dịch vừa chạy cùng ta cũng chống tay thở dốc bên cạnh.
“nếu là chó thì tốt rồi.
một gậy là xong!” Ngồi phệt bên vách tường, ta cố gắng hít thở thu thập oxi vừa đánh giá xung quanh.
Lúc nãy hai ta nhắm mặt mà chạy, vốn chẳng nhìn đường nên giờ ta chẳng nhận ra chút điểm quen thuộc.
Hẻm nhò thực ra cũng khá rộng sãi.
Nhìn vách tường dọc hai bên, chắc chừng đây là nhà dân rồi.
so với nhà trên cây như chỗ Xanh lè, nhà cửa ở đây giống với mấy khu phố cổ ta từng đi qua.
Tường gạch ngói xanh, xem ra các gia đình khu này cũng không tệ lắm.
dang lúc ta suy nghĩ, Thất Dịch đột nhiên kéo tay ta:
“A Chiêu, ngươi nhìn xem, cây tre màu đỏ kìa.”
Nhìn theo phương hướng Thất Dịch chỉ, ta lập tức nước mắt lưng tròng.
Ông trời ơi, đúng là khổ tận cam lai mà.
Đi mòn giày sắt tìm không thấy, hôm nay tránh khỏi nam chủ lại thấy ngay.
Quả nhiên, nhân sinh đúng đắn chính là phải tránh khỏi mấy tên đó mà.
Không nghĩ nhiều thêm một giây, ta lập tức nắm tay Thất Dịch:
“Đi, chúng ta đến cái nhà có cây tre đỏ đó.” Nói rồi, ta lập tức trèo lên vách tường.
tường nhà cổ không cao nhưng trèo vào cũng không dễ.
đung đưa trên vách, ta chỉ có thể nghếch một con mắt nhìn vào.
“từ từ, đừng có kéo.
Ngươi định nhảy tường vào chắc, lỡ nhà có chó thì sao?”
Ta quay đầu nhìn Thất Dịch.
Hắn nói cũng có lý.
Cổ La chưa từng miêu tả trong sân nhà cha mẹ y như thế nào, nhỡ mà có chó thì ta tiêu mất.
nhưng đã đến nơi rồi, chẳng lẽ lại từ bỏ? chợt, trong đầu ta lóe lên một ý.
“Thất Dịch, chúng ta có phải huynh đệ tốt không?”
“Gì, ngươi đừng có mà nhìn ta như vậy? ta không thích nam!” không biết Thất Dịch có đọc được suy nghĩ của ta không mà hắn lại tránh ta.
Tuy nhiên, hai tay bám vách tường, hắn có muốn cũng tránh không nổi.
“Thất Dịch, nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta sẽ vì ngươi làm lễ thắp nhang, mỗi năm đều sẽ mua cho ngươi một con gà… cho nên, trông cậy cả vào ngươi.”
Nói rồi, ta dùng hết sức bình sinh, đạp cho Thất DỊch một cú.
Không ngoài ý muốn, y lập tức lộn cổ vào trong sân.
Có trách thì trách y khỏe, trèo cao thế làm gì.
“GAHHHHHh….
Văn Chiêuuuuuuu”
“huynh đệ tốt, ta nhất định không bỏ ngươi một mình đâu.”
Sau khi Thất Dịch ngã vào sân, ta không nghe thấy tiếng gì liền trực tiếp nhảy vào.
Huynh đệ cùng sống cùng chết, ta sao có thể vứt bỏ tiểu Thất được.
ta chỉ đơn thuần mang hắn ra thí nghiệm chút thôi.
vốn tưởng phải ê mông một cú, nào ngờ có lẽ ông trời thấy được sự chân thành của nên nên liền xui khiến cho ta rơi thẳng xuống người Thất
Dịch.
“DẬy ngay cho ta.
Ngươi là đồ con heo!!! Ngươi không phải có khinh công sao? Sao lấy ra mà dùng?” Thất DỊch hất ta ngã khỏi người hắn xoa xoa eo đứng dậy.
hắn nói không sai, ta vốn có kinh công, nhưng khinh công có phải của ta đâu, đang lúc gấp gáp, quên mất là chuyện bình thường mà.
“hehehe… quên mất.
khi về ta mua bánh cho ngươi, được không?”
“có mấy cái bánh vặt mà ngươi cũng muốn bịt miệng ta?”
“ba hộp!” ta nói như đinh đóng cột.
một cái không được thì hai, hai cái không được thì ba.
Ta có thể mua chuộc thất dịch bằng một nồi thịt kho, ta không tin lại không thể lần nữa bằng vài cái bánh ngọt.
“… ngươi coi thường ta…”
“5 hộp,…5 loại.”
“Thành giao!” Thất DỊch nghe đến đây không tốn một giây liền gật đầu.
hóa ra không phải chê bánh ít, mà là chê cùng vị ăn mau chán.
Biết vậy ta mời hắn 5 cái 5 vị cho rồi.
“Các người là ai? Tại….”
Dường như bọn ta nhốn nháo thu hút sự chú ý của chủ nhà.
Người tiến đến là một phụ nhân khá đứng tuổi, ăn mặc sang trọng, trang điểm cũng cầu kì.
Tuy không hiểu vì sao nhưng ta lại có chút tôn kính.
Chắp tay trước ngực, ta cúi đầu chào.vị phụ nhân nọ lặng người một chút rồi nghiêng đầu:
“Cổ La, là con sao? Con trông khác quá.”
Lúc này ta có thể khẳng định, vị trước mặt ta đây chính là Trang phu nhân, mẹ ruột của Thái Cổ La.
Chưa gặp chưa nghĩ, gặp rồi mới thấy tình hình thực khó xử.
không lẽ ta nói mình là Thái cổ La, cải trang trốn tránh thanh mai trúc mã của bản thân nên mới cải trang bỏ trốn, hay nói là Cổ La chết rồi, ta là linh hồn xuyên không đến nhập vào thân xác đang tìm đường sống?
Đáng lúc ta rối rắm không biết nói thế nào, Trang phu nhân không tiếp tục hỏi mà dẫn ta cùng Thất DỊch vào nhà.
Rót cho mỗi đứa một tách trà, bà hỏi:
“Cổ La, con đến đấy là có việc gì? Bình thường muốn gặp con cũng khó nữa là.
Bên đấy xảy ra chuyện gì sao?”
“Thưa, nhi tử vẫn ổn.
mọi việc cũng đều tốt đẹp cả.
con chỉ muốn đến hỏi thăm người thôi.”
Ta củng chỉ đành nhã nhặn đáp lại.
trong truyện gần như không nhắc đến chuyện Cổ La cùng gia đình nên ta căn bản không biết bình thường y sẽ ứng xử ra làm sao.
Nhưng dựa vào mấy chứ tao nhã lãnh đạm, cứ lịch sự chắc cũng ổn ha?
Trang phu nhân nhìn ta một lúc rồi lại nhìn sang Thất Dịch:
“Đây là…?”
“Mẫu Thân.
Đây là Thất Dịch, bạn con.”
Trang phu nhân nghe vậy thì lập tức cười thân thiết:
“Thất DỊch à, rất vui được gặp cháu.
Thật hiếm khi có dịp Cổ La lại dẫn bạn về nhà.
Cháu nhất định phải ở lại chơi đấy.
tiểu đào, ngươi nhanh xuống bếp mang đĩa bánh ta mới làm lên cho bọn trẻ thử.
À mà cháu thích vị gì nhỉ, không bằng cháu cùng tiểu đào xuống bếp xem xem có thích món gì không?”
“Vâng.” Thất Dịch nhìn ta một cái rồi theo chân tiểu Đào đi lấy bánh.
Tuy rằng Thất Dịch rất ngốc, nhưng y tuyệt đối không đần.
không nói ta và y cũng hiểu, Trang phu nhân chính là muốn gạt y ra chỗ khác.
Chờ thất dịch khuất bóng, Trang phu nhân nhấp một ngụm trà nói:
“người đi rồi, con có việc gì thì cứ nói đi.”
Khụ khụ khụ, hóa ra là vì ta à.
Nhưng y đi cũng tốt.
ta cũng không muốn rêu rao việc mình là tiền ma quân đâu.
“Mẫu thân, con đến là muốn hỏi thăm tin tức của nhị ca.
con muốn rời đi làm chút việc, nếu có thể cùng đoàn buôn của nhị ca đi một chuyến.” không chần chừ, ta trực tiếp nhảy vào vấn đề.
Ta không có nhiều thời gian, huống
hồ, ngồi cùng nhau càng lâu thì càng dễ bị phát hiện.
ta vẫn là nên xong sớm về sớm.
“Nhị ca con à? Ta lâu rồi không nghe tin gì từ nó nhưng nó đi cũng nửa năm, chắc cũng sắp đến lúc về rồi.
Con có chuyện gì cần sao? Con thật sự vẫn ỗn chứ? Nếu con cần gấp, ta có thể nói đại ca con gọi nó về.”
“Mẫu thân, con ổn…”
“Tiểu La, con… nếu con cần gì thì cứ nói.
Ta cùng cha con cho dù có rửa tay gác kiếm rồi thì vẫn còn quan hệ.
mấy chuyện ở Ma sơn dạo này ta cũng không phải không biết.
Hựu Trạch nó bắt nạt còn sao?”
“Không… không có, mẫu thân.
Con ổn mà.
Con chỉ muốn thay đổi không khí một chút thôi ạ.”
Nhìn sát khí đang dần hiện lên trên mặt Trang phu nhân, ta nhịn không được lắc đầu.
ta tốn bao nhiêu công sức mới tránh khỏi hắn.
để mẹ ta đến cùng hắn kiếm chuyện thì biết đâu hắn lại ghim thù ta.
Nợ nần với 5 tên kia
còn chưa đủ chắc mà còn phải tang thêm.
Cứ như vậy thì vận may của ta chắc sẽ hóa từ âm mười xuống âm một tram quá.
Trang phu nhân thấy ta từ chối thì trầm tư một lát, nắm tay ta nói:
“Tiểu La à, cho dù con có là Thái gia gia chủ thì ở Trang gia con cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi.
con… đừng chuyện gì cũng tự gánh vác.
Con còn có chúng ta mà.”
Nghe những lời này mà tim ta chợt hẫng một nhịp.
từ khi xuyên vào cho đến bây giờ, trong lòng ta chỉ có một mục tiêu là chạy trốn.
không biết ở nhà cha mẹ ta như thế nào rồi nhỉ? Liệu bà ấy có khóc không? Còn cha ta, liệu ông ấy có buồn không? Ta ở hiện đại rốt cuộc là chết rồi, hay là sống thực vật? nếu như còn sống, vậy… ta liệu có về được nữa không?
Đang lúc chìm trong suy nghĩ, giọng Thất Dịch lại vang lên từ phía xa:
“A Chiêu, ta mang bánh về rồi này.”
“à, ừ, cảm ơn.” Ta nói theo bản năng nhưng trong lòng thì vẫn rối bời.
lúc xuyên đến không nghĩ ngợi gì nhưng lúc này ta cũng không chắc.
Phần bánh này người nên thử là Cổ La.
Yêu thương quan tâm của bà ấy cũng là dành cho
Cổ La, một kẻ ngoại lai như ta thì có xứng để nhận nó không? Ta hiện giờ ở trong thân xác y, vậy cổ la thật đi đâu rồi? liệu có phải,…
Đang lúc nghĩ ngợi, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Trang Phu Nhân, Trang Lão gia, có ai ở nhà không?”
Nghe tiếng gọi từ sân trước vang lên, mắt ta trợn ngược: chết rồi, là đen thùi.
“Tiểu La?”
Nhìn động thái của ta, Trang phu nhân hỏi:
“nếu con không muốn gặp thì ta cho người đuổi y nhé?”
“không cần đâu mẫu thân, con tránh vào trong một lát, người dừng nói cho y biết là con ở đây.”
Nói rồi, ta kéo Thất dịch chui tót vào nhà trong, còn tiện thể cầm theo đĩa bánh với trà, đảm bảo trong sân không còn chút giấu vết của người đến thăm.
……………………
“Trang phu nhân, đã lâu không gặp.
người vẫn khỏe chứ ạ?”
Nghe giọng Đen thùi vang lên ngoài sân, ta hệt như đang gặm chanh sống.
hôm nay là ngày quái quỷ gì chứ, sáng ra thì bị xanh lè giáo huấn, trên đường còn gặp phải tím rịm, giờ còn thêm đen