Editor: Giang Thiên Nguyệt Phàm, Bạch Quân NguyệtNgay sau đó, một thân ảnh gầy yếu thọt chân, nghiêng nghiêng ngả ngả, lảo đảo xuyên vào đại trận, liều mạng phi đến chỗ Dạ Lăng Vân, đem thân thể của mình hấp thu hoàn toàn cột sáng đang công kích kia.Dạ Lăng Vân khó tin nhìn thân ảnh trong lồng ngực mình, cư nhiên lại là chính thê bị hắn xem nhẹ mấy ngàn năm qua.Sinh mệnh của Cố Tử Tình đang cạn dần, một đầu tóc đen giây lát sau đã biến thành một đầu bạc trắng, thân hình y vốn đã đơn bạc như tờ giấy, lại càng nhanh chóng héo khô đi.Dạ Lăng Vân sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn cảm nhận được vô thố cùng sợ hãi, gắt gao đem y khóa chặt vào lồng ngực, bi thống lẩm bẩm nói: “Sao lại là ngươi?”Ánh mắt Cố Tử Tình ngày càng ảm đạm, y thê lương nở nụ cười, vươn cánh tay khô gầy, muốn chạm vào mặt Dạ Lăng Vân, nhưng y do dự mãi, cuối cùng vô lực mà buông xuống.Tại thời khắc cuối cùng này, người này, hắn nguyện ý nhìn y.Bỗng nhiên Cố Tử Tình nôn ra một ngụm máu tươi, cùng hết sức bình sinh cuối cùng, đứt quãng nói: “Có thể chết ở… trong tay ngươi, cuộc đời này ta… đã thấy đủ rồi, nếu có kiếp sau, chỉ mong ngươi với ta… không còn… tương… phùng…”Cố Tử Tình nói xong, dần dần khép hai mắt, khóe mắt chảy xuống một giọt thanh lệ, chứa đựng tất cả sự cay đắng cùng bi thương cả đời của y.Dạ Lăng Vân, ta yêu ngươi cả đời, ngươi cũng phụ ta cả đời, cuối cùng cũng xong, ta không oán ngươi, bởi vì tất cả đều là ta chính mình lựa chọn, chỉ cầu sau luân hồi chuyển thế, ta ngươi không cần lại tương ngộ, không để ta lại si tâm uổng phí(*).Ta mệt mỏi rồi, tổn thương rồi, chỉ mong kiếp sau, ngươi là Dạ đế vạn người kính ngưỡng, ta chỉ là một nam tử hào hoa phong nhã hành tẩu khắp bốn bể(*), ngươi ta chi gian(**), cầu về cầu, lộ về lộ, không có nửa phần vướng mắc tình cảm.(*)Nguyên tác là 鲜衣怒马顾家郎 – tiên y nộ mã cố gia lang.(**)Chi gian - 之间 - ở giữa, ở đây có thể hiểu là không xâm phạm, hai đường thẳng song song.Công kích của tru tiên đại trận đã tiêu hao toàn bộ sinh lực của Cố Tử Tình, thân ảnh y càng ngày càng trở nê trong suốt, cuối cùng hóa thành điểm điểm tinh quang, tiêu tán, Dạ Lăng Vân không thể nào nắm lại được.“Không!” Dạ Lăng Vân đau khổ hét lớn một tiếng, con ngươi đỏ để lại huyết lệ.“Ngươi không thể đi, không có sự cho phép của ta, ngươi không thể liền rời đi như vậy? Ngươi quay về nói cho rõ ràng, rốt cuộc ngươi yêu ta khi nào? Còn có, ta hại ngươi, làm nhục ngươi, ngươi có hận ta hay không? Ngươi nói gì đi a!”Mặc cho Dạ Lăng Vân kêu gọi thế nào, hắn cũng vô pháp đem hồn phách đã tan nát của Cố Tử Tình tập hợp lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi yêu hắn nhất hồn phi phách tán trước mặt hắn.Dạ Lăng Vân hoàn toàn điên cuồng, trong miệng phát ra một tiếng trầm khàn giống như tiếng con thú sắp chết.Uổng công hắn tự xưng Linh Võ giới đệ nhất thiên tài, chân tình giả ý lại đều ngây ngốc phân không rõ.Trong giây lát hắn ngẩng đầu lên, Bạch Mạnh Quân cư nhiên ở dưới công kích của hắn mà vẫn còn sống, chỉ là một đôi chân cũng