"Ta muốn đi tắm một chút, thế nào, có muốn đi cùng không?" Dạ Minh mỉm cười, hướng Quân Du Ninh nháy nháy mắt hỏi. Rất rõ ràng, bệnh cũ của y lại tái phát, muốn tự tìm đường chết.
Nhưng biết rõ, y chỉ là mạnh miệng, nếu bản thân nói đồng ý, y nhất định sẽ lập tức chạy. Cho nên, Quân Du Ninh liền trực tiếp đem lời nói của y xem thành không khí, không để tâm.
"Ca ca, bài thơ ở trên cổ của ngươi là gì vậy?" Suy nghĩ một lúc lâu, Quân Du Ninh vẫn là mở miệng hỏi thử.
Đối với việc này, Dạ Minh cũng không có gì muốn che giấu. Y chỉ chỉ sau gáy của mình, đem tóc trắng túm gọn, đưa lưng về phía hắn, sau đó liền bâng quơ đáp lời :"Ngươi nói cái này à?"
Không giống với lần trước lén lút nhìn, lần này, Quân Du Ninh đã có thể quang minh chính đại nhìn rõ cả bài thơ. Đồng thời, còn nhận được giải thích của Dạ Minh.
Hoa phi hoa,
Vụ phi vụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ bán lai,
Thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỷ đa thời,
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ!
"Ta cũng không biết bài thơ này có nghĩa là gì nữa, nói chung là bắt đầu từ lúc ta hiểu chuyện, nó liền đã tồn tại rồi." Nhắc tới thứ này, trên mặt Dạ Minh liền giống như phủ lên một tầng sương mù, mê mang không rõ.
Nhưng bởi vì vậy, lại càng khiến Quân Du Ninh sinh lòng nghi hoặc :"Nếu ta không nhìn nhầm, bài thơ này là được người dùng Vãn Mặc viết ra. Nét chữ cứng cáp, uy phong, không giống như chữ viết của nữ nhân."
"Ngươi không hỏi sư tôn thử sao?"
"Làm sao có thể không hỏi chứ?" Dạ Minh cắn môi, có chút ủ rũ nói :"Chỉ là, sư tôn nói ngài cũng không biết nữa. Lúc ngài đem ta ôm về nuôi, bài thơ này cũng đã tồn tại ở sau gáy của ta rồi."
Từ sâu trong tâm linh, Dạ Minh có linh cảm, bài thơ này nhất định là có liên quan tới thân thế của chính mình.
Ở kiếp trước, dù cho đã từng không ngừng nghỉ điều tra trong hai mươi năm phiêu bạt. Nhưng y vẫn như cũ không biết được phụ mẫu thân sinh của mình là ai. Chính mình tới từ đâu, thân phận chân thật lại là gì.
Y có cảm giác, sư tôn có lẽ là vẫn còn biết thêm gì đó, nhưng lại luôn giấu giếm, không nói cho y.
Bởi vì kiếp trước sư tôn vẫn lạc quá sớm, nên Dạ Minh vẫn còn chưa kịp hỏi thăm được thêm điều gì. Hôm nay, được Quân Du Ninh nhắc nhở, y cũng mới nhớ đến còn có loại chuyện này.
Cho nên, y quyết định, đợi khi rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh rồi, y nhất định phải tìm Liễu Chính hỏi cho rõ mọi chuyện.
Dù cho câu trả lời nhận được, nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
"Thay y phục đi, nán lại đây lâu như vậy, cũng đến lúc chúng ta phải ra ngoài rồi." Không muốn tiếp tục trễ nãi thời gian, Dạ Minh liền đạm đạm nói.
Chỉ là, nghĩ tới thế giới bên ngoài, ánh mắt của y lại không khỏi lạnh giá mấy phần.
Lần này trở về, thù oán kiếp trước kiếp này, cũng nên có một dấu chấm hết rồi. Không phải bọn họ chết, liền là y vong.
Buổi chiều, Quân Du Ninh cùng Dạ Minh lúc này