" Tốt rồi, hai cha con đừng nói chuyện làm ăn nữa. TaeHyung đến đây kể mẹ nghe xem JungKookie ở với con có ngoan hay không.?"
Kim TaeHyung nhanh chóng ngồi xuống đối diện với mẹ vợ." Dạ JungKookie ngoan lắm ạ, bánh bao nhỏ cũng rất ngoan."
" Như vậy thì tốt rồi, bánh bao...? Khoang đã, cái gì bánh bao nhỏ a?" Mẹ Jeon ngạc nhiên hỏi anh, trong giọng nói của bà chứa đầy sự nghi hoặc. Con rể của bà đang nói cái gì vậy.
Lúc này cả nhà cùng nhau im lặng, mọi ánh nhìn đều hướng về phía Kim TaeHyung. Jeon JungKook ngồi bên cạnh anh không khỏi cũng cảm thấy hồi hộp trong lòng, lo lắng không biết ba mẹ mình có thể tiếp nhận truyện cậu có thể mang thai hay không.
Kim TaeHyung đương nhiên biết người yêu mình đang lo lắng cái gì. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, đôi mắt nhìn cậu như muốn nói với cậu là không sao đâu. Không biết là do tâm lý đã ổn định hay là nhờ vào cái nắm tay của người yêu mà hiện giờ trong lòng của cậu đã cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cậu hít vào hơi hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía ba mẹ mình.
" Mẹ, lần trước không phải con nói là có chuyện quan trọng cần nói với mẹ hay sao? Bây giờ con sẽ nói ra, nhưng trước hết thì ba mẹ phải thật bình tĩnh nhé."
Từ lời nói của cậu mà ông bà Jeon nhận ra được đây có thể là một việc rất nghiêm trọng, hai người sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc. " Có chuyện gì con mau nói đi."
" Con...Con thật ra đang mang thai, bánh bao nhỏ đã hơn bảy tháng rồi, hai người sắp được làm ông bà ngoại rồi."
"CÁI GÌ." Ba Jeon kích động đứng bật dậy, nhường như ông vừa mới nghe được cái gì đó rất không chân thực.
Mẹ Jeon bên cạnh cũng không khác ông bao nhiêu, bà kinh ngạc không nói thành lời." Con...Con...con nói thật không? Con đừng đùa ba mẹ như vậy nha bảo bối, không vui đâu nhé."
" Mẹ, con không có đùa, những lời con nói điều là thật, mẹ nhìn thử bụng con xem, có phải rất to hay không?" Cậu nói xong cũng vén áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun rộng rãi, làm lộ rõ vòng bụng nhô to của cậu.
Lúc này, mẹ Jeon đã không thể nào kiềm được nước mắt nữa, giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Nhưng mọi người đều biết là đây chính là giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt vui vẻ. Đến cả ba Jeon, ông là người rất ít thể hiện cảm xúc, nhưng bây giờ chính ông cũng không thể giấu đi được nét vui mừng trên khuôn mặt.
Từ khi biết được tính hướng của con trai mình thì ba mẹ Jeon cũng đã không còn nghĩ đến việc có cháu trai cháu gái gì nữa. Ông bà mau chóng chấp nhận chuyện đó. Cho đến bây giờ cũng không dám nghĩ đến một ngày mình lại có thể có cháu. Đây quả thật là ông trời thương con của họ cũng như thương họ. Mang đến gia đình họ