" Mẹ, sao người lại ở đây?" Kim TaeHyung nhìn mẹ mình. Anh không nghĩ là sẽ có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra.
" Này....JiHye à, vậy ra JungKookie là con trai của em đó hả. Trùng hợp ghê đó, thằng bé là con dâu của chị." Kim KwonHae vừa nói vừa nắm lấy tay Jeon JungKook.
Đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không ngờ đến được quan hệ của hai gia đình lại như vậy. Xem ra đây chính là duyên nợ mà ông trời tạo ra. Jeon JungKook trong lòng vui vẻ. Như vậy thì thật tốt quá rồi. Cậu khẽ đưa tay lên bụng mình. Thầm nhủ trong lòng, thật tốt.
Kim TaeHyung nhìn cậu, thấy cậu ôm bụng liền sợ hãi chạy vọt tới ôm cậu." Bảo bối sao vậy? Đau bụng hả em."
Jeon JungKook cười, lắc đầu." Không có đau, em không sao hết á."
Kim TaeHyung cũng cười, anh cưng chiều nhéo mũi người yêu." Làm anh sợ thật đấy."
Đôi bạn trẻ xem mọi người xung quanh như không khí. Dính lấy nhau anh anh em em.
Bốn vị phụ huynh."...."
" Khụ, như vậy thì tốt quá rồi, lão Jeon à xem ra tui với ông cũng có duyên ghê đấy chứ. " Ba Kim đỗ xe xong đi vào, nhìn hình ảnh trước mắt thì không cần nói ông cũng biết là gì.
" Haha, đúng vậy đúng vậy. Tới tới tui có rượu mới, đang đợi ông đến để thử đây. Sẵn tính luôn chuyện của hai đứa nhỏ. Ông nói thử coi tui nên tặng cái gì cho cháu ngoại đây." Ba Jeon nhanh chóng cùng ba Kim đi tới phòng rượu, vừa đi vừa nói chuyện.
" Nhắc mới nhớ, chị KwonHae, chúng ta mau tới chọn quà cho cháu cưng đi. ôi trời không nghĩ đến mình như vậy mà thật sự có cháu haha."
Bốn vị phụ huynh cùng đi hết, trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Jeon JungKook nhìn chằm chằm Kim TaeHyung. Anh đang nhẹ nhàng xoa bụng giúp cậu, động tác cẩn thận vô cùng, nâng niu cậu như bảo bối, không hiểu tại sao cậu lại thấy hình ảnh này đáng yêu quá.
Không nhịn được cuối xuống hôn lên mặt anh một cái, lại dường như là không đủ, cậu lại hôn thêm một cái nữa. Lúc này mới hài lòng ngồi ngoan ngoãn lại.
Kim TaeHyung nhìn người yêu đáng yêu như thế, trong lòng liền rục rịch. Anh còn muốn hơn nữa.
Anh đưa mắt nhìn chăm chú cậu. Jeon JungKook giống như hiểu anh muốn cái gì, cậu phì cười một chút, lại cuối xuống kề sát vào tai anh, khẽ nói." Có muốn vào phòng của em không, Kim Tổng?"
Hơi thở ấm áp ve vãn nơi vành tai, giọng nói ấm áp ngọt ngào cùng lời nói mời gọi như vậy, nếu còn chịu đựng được thì đúng là thần thánh.
Kim TaeHyung không nói hai lời, một phát bế cậu lên." Phòng của em ở hướng nào?"
Jeon JungKook cắn môi." đi thẳng quẹo phải."
---------------- H-------------- Hết H-------------------
Sau lần ra mắt phụ huynh kia thì trong lòng Jeon JungKook đã hoàn toàn thoải mái. Bây giờ không còn gì