Tô Ngữ được Sở Dương đưa đến tận văn phòng làm việc của Lạc Thần, thấy cô tiến vào, người bên trong hơi ngẩng đầu lên, cười bảo:
“Cô tới rồi, chúng ta bàn chút việc sắp tới thôi.”
Cô gái ở bên ngoài bẻ bẻ khớp tay, đáp:
“Được, bất kể là ai, dám đụng vào Hạ Điềm thì đều phải chết với tôi.”
Ba người xoay quanh bên bàn làm việc, cẩn thận bàn bạc kế sách để ứng đối những việc sắp xảy ra.
Lúc này, Hạ Điềm vừa vặn trở về sau khi chụp ảnh cho một hãng giày xong. Quản lý đi bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Hạ Điềm, vừa rồi tôi thấy có người ở bên ngoài đi qua đi lại rất khả nghi, chúng ta không nên ra ngoài bằng cửa chính.”
Hạ Điềm vội vàng đeo thêm kính đen và đội mũ vào, một thân trang phục thể thao gọn gàng, chuẩn bị chạy khỏi khu vực này. Cô cũng đã nhận được tin mình bị hắc rồi, hiện tại có rất nhiều antifan muốn kiếm chuyện với cô, đòi công bằng cho người phụ nữ tự tử tên M.A kia.
Hạ Điềm bước vội về trước, không quên căn dặn:
“Chúng ta đi cửa sau, quản lý, Trình Tiêu, hai người phải cẩn thận chút.”
Tay trái cô cầm theo một cây dù màu đen cực to, khiến Trình Tiêu khó hiểu hỏi:
“Em mang dù theo làm gì vậy? Hôm nay trời đâu có mưa đâu?”
Quản lý Vân Tịnh cũng nói:
“Đúng vậy, tôi xem thời tiết rồi, trời không mưa mà?”
“Đề phòng bất trắc thôi.”
Hạ Điềm lên tiếng, sau đó ba người họ vào thang máy để xuống tầng trệt. Cửa thang máy vừa mở, Hạ Điềm lập tức hành động, đột nhiên đi ra trước hai người kia một bước.
Thấy cô nhảy ra như vậy, Trình Tiêu phản ứng cực nhanh cũng theo sát phía sau, sợ cô xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, phía trước vang lên mấy tiếng kêu to:
“Chết đi! Con ả khốn kiếp!”
“Đền mạng cho người khác đi! Không biết dạy fan của mình à?”
“Ném chết ả ta!”
Hạ Điềm vừa nghe mấy tiếng này lập tức đưa tay trái ra trước, nhanh như chớp làm ra một hành động vô cùng đơn giản, bung dù!
Bộp bộp bộp.
Có tiếng thứ gì đó va đập vào bên ngoài dù, Hạ Điềm liếc mắt nhìn xuống, dưới chân không ngừng xuất hiện trứng gà vỡ, dung dịch sền sệt làm ướt cả một mảng giày của cô. Ngoài ra, còn có cà chua…
Trình Tiêu lần đầu tiên đối diện với tình cảnh như thế, đứng ngây ra như phỗng, đừng nói là cô, mà ngay cả người làm quản lý một thời gian dài như Vân Tịnh cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh này.
Rất may là đám người kia vừa ném đồ xong thì đã chạy mất, không tiếp tục ở lại gây chuyện với họ nữa.
Hạ Điềm thấy không còn nguy hiểm thì hơi ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh một thoáng, không thấy đám người kia nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay mảnh