Tần Thanh Giang còn muốn nói mấy câu, người giúp việc béo mập không nhịn được bước lên, đôi tay chống nạnh: “Đi nhanh đi, ngày hôm qua đã đuổi các người đi rồi, hôm nay còn tới đây, bà già này da mặt của bà dày quá đấy!”
Nói xong thì vươn bàn tay đẩy bà ấy một cái.
Tần Thanh Giang vốn chính là bệnh nặng mới khỏi, lại bởi vì Tần Hoài An xảy ra chuyện nên tâm trạng bà ấy rất bất an.
Bà ấy bị đẩy như vậy liền trực tiếp ngã trên mặt đất, một tiếng vang vọng.
Bà ấy ôm ngực, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, một hồi lâu cũng không bò dậy được.
Thấy thế, sắc mặt người giúp việc và bảo vệ tái nhợt.
Nữ giúp việc chột dạ nói: “Này, tôi nói này, bà cũng không nên ở chỗ này ăn vạ chứ…”
Nói xong thì bà ta muốn nhấc chân đá: “Các người đối xử với một bà cụ như thế đó hả?”
Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Người giúp việc chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua người bà ta, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị bức người.
“Cậu, cậu chủ” Bà ta theo bản năng lui về sau một bước.
Chử Chấn Phong lạnh lùng liếc bà ta một cái, xoang mũi phát ra tiếng hừ bất mãn, sau đó nhìn người trên mặt đất.
Người trên mặt đất thế mà là Tần Thanh Giang, vẻ mặt anh cứng lại, trầm giọng phân phó: “Còn không mau đỡ người dậy?”
Người giúp việc và bảo vệ lúc trước còn có dáng vẻ kiêu ngạo lúc này lại chạy nhanh qua cung kính đỡ Tần Thanh Giang lên, động tác hết sức cẩn thận.
Tần Thanh Giang ôm ngực, khó khăn nói: “Cậu Chử, cháu gái của tôi nó..”
Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên bà ấy đã thở không thông.
Sắc mặt Chử Chấn Phong tối sầm lại, lập tức nói: “Mau, đỡ bà ấy lên xe của tôi!”
Anh lập tức lái