Dưới sự dẫn dường của chú Minh quản gia, Tân Hoài An nhìn thấy Tân Thanh Giang đang ở trong một gian dành cho khách ở sân trước.
“Bà ơi!”
Cô kích động bước tới và nhìn thật kỹ.
Xác nhận bà nội không bị thương, trong lòng mới thở nhẹ một hơi “Bà không sao là tốt rồi!”
Tân Thanh Giang gật đầu, “Con nhóc ngốc nghếch này, bà có thể làm sao được, mấy ngày nay con bận rộn không đến gặp bà.
Bà còn sợ con đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bác sĩ nói bà có thể xuất viện rồi, cho nên Chú hai Chử đến đón bà.
Đưa bà đến đây để làm khách.
“
Tân Hoài An sửng sốt, nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa Chử Châu và Hàn Âu Dương, cô tự hỏi: “Vậy tại sao ông ấy lại đưa bà đến chỗ của Hàn Âu Dương, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bà còn phải thấy ngại nói chuyện này” Bà của cô bất lực thở dài.
Bà ấy thì thào: “Bà nghe Chú hai Chử nói con trị bệnh cho anh Hàn.
Quá trình điều trị nửa tháng ban đầu coi như gần như đã khỏi bệnh, nhưng sau đó con lại không đến nữa”
“Không phải là bởi vì Chú hai Chử biết bà chính là người dạy cho con biết cách châm cứu sao, cho nên mới nhờ bà tới giúp giám đốc Hàn hoàn thành việc điều trị?”
“Ông ấy bảo người đưa bà tới đó để giúp Hàn Âu Dương chữa trị sao?” Tân Hoài An sắc mặt có chút kỳ quái.
Có phải là vậy không? Hay … đây chỉ là lời biện hộ của Chử Châu?
Nhưng vấn đề này không cần phải nghĩ quá nhiều làm gì.
Tân Hoài An không muốn bà nội lo lắng nên giả bộ lãnh đạm, tò mò hỏi: “Tình hình của anh Hàn thế nào rồi ạ?”
“Chắc là không có vấn đề gì nữa rồi”
“Quả nhiên là bà, bảo đao chưa cũ nha” Tân Hoài An cười nói.
“Đừng có đề cao bà thế” Tân Thanh Giang khẽ hừ mũi, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, hiển nhiên lời nói của Tân Hoài An quả nhiên có tác dụng với bà ấy.
“Bà ngoại không ngờ rằng, không có sự hướng dẫn