“Thật sao?” Trong lòng Nguyễn Tri Hạ sinh ra lo lắng nên cô không chắc chắn lắm, hỏi lại anh.
Tư Mộ Hàn trả lời cô một cách chắc chắn: “Đúng vậy.”
Anh nói xong thì liếc mắt nhìn phía Thời Dũng, Thời Dũng lập tức hiểu ý nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Sau khi Thấy Nguyễn Tri Hạ đã lên xe, cửa xe cũng đã được đóng lại, Tư Mộ Hàn mới đi về phía Nguyễn Hương Thảo.
Tuy trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy không yên nhưng cô tin tưởng Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn sẽ không lừa cô.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn đi về phía Nguyễn Hương Thảo, sau đó thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Thời Dũng: “Trợ lý Thời, đưa điện thoại di động cho tôi mượn một chút.”
“Mợ chủ muốn gọi cho ai?” Thời Dũng vừa lấy điện thoại ra vừa hỏi.
“Tôi gọi điện thoại về nhà, tôi muốn nói mấy câu với Tư Hạ.” Cô muốn nghe giọng nói của Tư Hạ, có như thế cô mới yên tâm.
Tuy Nguyễn Hương Thảo luôn thể hiện dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt Nguyễn Tri Hạ, nhưng lần này Nguyễn Hương Thảo biểu hiện quá tự tin khiến Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Thời Dũng nghe Nguyễn Tri Hạ nói muốn gọi điện thoại về nước, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Hình như điện thoại của tôi không gọi được số nước ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì sửng sốt: “Thật sao?”
Thời Dũng thấy cô đã tin thì gật đầu nói: “Đợi lát nữa cậu chủ đến, cô dùng điện thoại của cậu chủ được không?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Thời Dũng, thấy vẻ mặt anh ta không có gì khác ngày thường, nên cô đồng ý: “Ừ.”
Ngoài cửa xe.
Tư Mộ Hàn đi tới trước mặt Nguyễn Hương Thảo, những vệ sĩ vốn đang vây quanh Nguyễn Hương Thảo đều tự giác lùi sang một bên, còn người Nguyễn Hương Thảo dẫn đến thì không nhiều như số người của Tư Mộ Hàn, lúc này đã sớm lùi về phía sau rồi.”
Nguyễn Hương Thảo đã nhớ lại ký ức, cô vẫn còn nhớ rất rõ, năm đó Tư Mộ Hàn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào để đối phó với cô.
Vì vậy khi cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn, không tự chủ mà run cầm cập, bất giác lùi về sau.
Nhưng phía sau là chiếc xe, căn bản không thể lùi được nữa.
Cô bình tĩnh nhìn Tư Mộ Hàn, vì căng thẳng mà cơ mặt không ngừng co giật.
“Là tôi quá xem thường cô.” Tư Mộ Hàn