Cô đứng trước bàn ăn, hoàn toàn không để ý mình là con gái lẽ ra phải được phái nam chăm sóc.
Đột nhiên Đào Triển Minh hiểu được chút ít vì sao một cô gái đáng yêu như cô lại bị ế rồi.
Cô ế hoàn toàn do bản lĩnh của chính mình.
“Này!” Cố Mãn Mãn thấy anh từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, nên giơ tay ra quơ quơ trước mặt Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh đứng dậy: “Để tôi đi gọi cho.”
“Không cần không cần, để tôi đi.” Cố Mãn Mãn lắc đầu liên tục, quán này gọi món xong là tính tiền luôn, nhất định cô không thể để cho Đào Triển Minh đi được.
Đào Triển Minh hơi nhíu mày, anh nhìn cô không nói lời nào.
Gần đây, từ sự nghiệp ngắn ngủi của mình Cố Mãn Mãn đã rút ra được một kinh nghiệm, trên người của những anh chàng trẻ tuổi tài cao thường có một loại khí thế khó diễn tả thành lời.
Ví dụ như Cố Tri Dân.
Ví dụ như Đào Triển Minh.
Cố Mãn Mãn ngoan ngoãn ngồi xuống: “Được rồi, anh đi đi.”
Cố Mãn Mãn ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, nhìn Đào Triển Minh bước tới quầy thịt nướng.
Dáng người anh cao ráo, đứng ở đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đầu tiên anh nói với ông chủ vài câu, với sự hiểu biết của Cố Mãn Mãn về anh thì có lẽ anh đang hỏi về giá cả và cách chọn món.
Hỏi xong, anh mới từ từ đưa tay tay xắn tay áo lên, cầm đĩa đi chọn món.
Bàn đồ ăn thật sự rất rộng, đủ cho nhiều người chọn cùng một lúc, có lẽ là do khí thế của Đào Triển Minh quá mạnh mẽ nên những người khác đều đứng sau