Ầm…Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng vang thật lớn bên ngoài cửa.
Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt ngẩn ra, nhấn nút tạm dừng, sau đó đi ra phía ngoài cửa.
Cô còn chưa mở cửa cửa đã bị người khác từ bên ngoài đẩy vào.
Một người đàn ông lạ mặt mặc đồ lao động đang đứng bên ngoài cửa.
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt lạnh lẽo hỏi: ” Anh là ai?”
Người đàn ông bị Nguyễn Tri Hạ dọa, giọng nói có chút chột dạ: ” Tôi là người mở khóa…”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ càng lạnh hơn: ” Tôi không gọi điện thoại nhờ mở khóa.”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc phát ra:” Là tôi đã nhờ anh ta tới mở khóa.”
Người đàng ông mở khóa lùi về phía sau, khuôn mặt anh khí bức người của Tư Mộ Hàn liền xuất hiện trong tầm nhìn của Nguyễn Tri Hạ.
“Tư Mộ Hàn?” Nguyễn Tri Hạ vừa tức vừa buồn cười:” Anh rãnh rỗi đến nổi không có việc gì làm, sai người tới mở khóa nhà em? anh không biết gõ cửa sao? không thì anh cũng có thể gọi điện thoại cho em mà!”
Nguyễn Tri Hạ lấy tay cào cào tóc, có chút phiền não.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Nguyễn Tri Hạ, ngữ khí có phần âm trầm: ” Tôi không gõ cửa, không gọi điện thoại cho em sao?”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy vội vàng xoay người đi vào phòng lấy điện thoại.
Cô tìm thấy điện thoại trên khay trà, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Tư Mộ Hàn gọi tới.
Hóa ra Tư Mộ Hàn có gọi điện thoại cho cô…
Nhất định là do lúc nãy đang xem Mất Thành nên cô không nghe thấy tiếng điện thoại reo lên.
Cô nghiêng đầu, phát hiện Tư Mộ Hàn đã đi theo phía sau cô vào phòng, bây giờ đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha.
Anh nới rộng cà vạt, dựa trên ghế sô pha nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đặt điện thoại xuống, xoay