” Tìm bác sỹ khám rồi, không có vấn đề gì, trẻ con nào cũng đều bị cảm cả.” Lời này của Tư Mộ Hàn giống như đang an ủi cô vậy.
Câu nói của anh đối với Nguyễn Tri Hạ cũng không có tác dụng gì, cô gật đầu có lệ cho qua.
Tư Mộ Hàn sắc mặt trầm xuống, không nói gì thêm.
Mười hai phút sau, hai người đã tới biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ vừa xuống xe liền chạy nhanh vào trong.
Lúc trước cô từng ở trong biệt thự của Tư Mộ Hàn, vì vậy rất quen thuộc đối với biệt thự của anh, cô bước vào phòng khách liền trực tiếp chạy lên lầu, đi đến phòng của Tư Hạ.
Tư Hạ đang truyền nước, bình truyền nước nhỏ đang treo trước giường, cô bé mệt mỏi nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Nguyễn Tri Hạ đi tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng: ” Tri Hạ?”
Cặp mắt của Tư Hạ vừa đen vừa sáng, lông mi cũng rất dài, nhưng không cong, lúc ngủ nhắm mắt lại, lông mi thẳng dài cụp xuống che lại cặp mắt.
Khuôn mắt nhỏ nhắn bị chăn che đi một nửa, lúc hit thở cánh mũi phập phồng phập phồng.
Đặc biệt khiến người ta muốn thương xót.
Tư Hạ ngủ không sâu, Nguyễn Tri Hạ chỉ mới gọi nhẹ một tiếng cô bé đã mở mắt ra.
Cô bé không biết gì xoay chuyển con ngươi, sau đó khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ lập tức híp mắt cười” Mẹ ơi.”
Vừa nói liền đưa hai tay ra muốn Nguyễn Tri Hạ ôm.
Nguyễn Tri Hạ sớm đã nhìn ra cô bé muốn gì, lúc Tư Hạ đưa tay ra cô liền đè xuống cánh tay của con bé: ” Đừng nhúc nhích, trên tay còn có kim châm đấy.”
Tư Hạ nghe vậy, quay đầu nhìn mu bàn tay của mình, lập tức nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, chỉ là không khóc ra tiếng.
Bộ dạng này của con bé khiến trái tim của Nguyễn Tri Hạ