Bọn họ chuyên đào mộ tổ tiên của người ta, tên nào tên nấy đều thất đức như nhau
“Này, còn một người đang bị treo ở đây này!”
Mặt thằng nhóc tóc tím tối sầm, nó đang muốn nói với Triệu Bân là: Hai lão già này đã đánh ta, ta không mong bọn họ thả ta xuống, nhưng sao ngươi cũng vờ như không thấy thế? Quá đáng rồi đấy nhé! Tộc xác chết gì chứ? Vua Âm Nguyệt gì chứ? Ta đều không quan tâm, mau thả ta xuống đi.
“Sư tôn lại bế quan rồi!”
“Trước khi bế quan còn bảo ta tìm lửa, càng nhiều càng tốt!”
“Không biết hai vị có biết ở đâu có hay không?”
Triệu Bân vừa nói vừa tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, hắn giải thích chi tiết hơn, cái gì cũng lôi sư phụ vào nhưng thật ra chỉ là muốn tìm lửa để nhanh chóng luyện ra thiên hỏa thôi.
Nguyệt Thần đã nói rồi, khi nào luyện được thiên hỏa thì cô ta sẽ dạy thuật luyện đan cho hắn.
Luyện đan sư rất có tiếng.
Về phần ánh mắt của thằng nhóc tóc tím thì hắn cứ xem như không nhìn thấy.
Treo trên đó rất ổn mà, nhìn rất sướng mắt.
Theo lời của Tú Nhi thì đó cũng là một kiểu tu hành khác.
Ừ, bà đây sẽ nói như thế đấy!
Nguyệt Thần lại liếc Triệu Bân một cái, đợi đến khi cô ta quay về lại thể xác thì hắn nhất định sẽ treo cô ta lên cây, phơi một trăm năm.
Tu hành à, ta sẽ cho cô từ từ tu hành nhá!
“Có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói!”
“Đưa bạc cho ta thì lát nữa ta sẽ giúp ngươi tìm, đảm bảo là hàng tốt!”
“Yên tâm, giá cả công bằng!”
Hai lão già đều