Lớn tuổi cũng có chỗ tốt, ông ta sống lâu hơn Triệu Bân tận mấy thập niên, đã luyện khí trước Triệu Bân mấy thập niên, thứ gì cần chú ý, thứ gì cần bỏ đi, ông ta đều có thể tính toán được, kinh nghiệm này không ai có thể sao chép được, không trải qua mấy thập niên đó chắc chắn không thể nào luyện được như ông ta, dẫu cho hắn có thiên lôi, thì thuật luyện khí của ông ta vẫn có phần hơn.
Trong khoảng thời gian này, cũng có lúc ông ta liếc nhìn Triệu Bân.
Tên nhóc đó vẫn còn đang gác lại mọi chuyện, chỉ chăm chỉ tinh luyện ra tinh túy của mỗi loại vật liệu sắt.
Hắn càng làm như vậy, trong lòng Khô Sơn lại càng thêm chế nhạo.
Ngày xưa khi ông ta mới vừa bước chân vào con đường luyện khí, ông ta cũng giống như Triệu Bân vậy, quá coi trọng bước tinh luyện vật liệu, cho rằng đây mới là bước quan trọng nhất để luyện ra một binh khí tốt.
Nhưng trên thực tế, cái tinh thâm của thuật luyện khí vô cùng rộng lớn, ông ta đã trải qua không biết bao nhiêu thất bại quanh co, Triệu Bân bây giờ cũng chính là đang đi trên con đường thất bại quanh co của ông ta ngày xưa vậy.
Như vậy thì hắn sẽ không thể thắng ông ta được.
“Sẽ đến lúc ngươi khóc!”
Triệu Bân