“Ngươi thua rồi”.
Triệu Bân thản nhiên nói, ánh mắt không chút gợn sóng.
Phụt!
Triệu Dương lại phun máu ra, cả người đứng không vững, mắt đầy tơ máu, khuôn mặt tái nhợt, nhìn khá là dữ tợn.
Hắn ta thật sự không tiếp thu nổi chuyện cảnh giới Chân Linh đỉnh phong mà lại thua dưới tay một cảnh giới Chân Linh tầng bốn, hơn nữa từ đầu đến cuối đều chỉ ngự kiếm, không hề di chuyển.
Đại trưởng lão ngồi bệt xuống, sắc mặt tái mét.
Các trưởng lão đồng minh với lão ta cũng có vẻ mặt khó coi.
Đã bảo là nâng Triệu Dương lên, ai ngờ lại thành ra cái kết cục này chứ! Triệu Dương không những thua mà còn thua đến mức thảm hại, không thể tiến gần nổi Triệu Bân.
“Vả mặt chưa”.
Các trưởng lão trung lập thì bình tĩnh bất ngờ.
Với bọn họ thì ai thua ai thắng cũng không quan trọng, lợi ích không đổi là được.
Có điều, Triệu Bân của hôm nay khiến bọn họ rất bất ngờ.
Giao tương lai của Triệu gia cho Triệu Bân cũng không tệ.
“Thắng”.
Triệu Uyên cười ôn hòa, sống lưng giờ đã thẳng tắp.
Con trai của Triệu Uyên không phải phế vật.
“Trong dự liệu”.
Nhóm lão Huyền Đạo chả thèm nhìn lên trên đài chiến đấu tí nào.
So với đánh nhau, bọn họ quan tâm Tiểu Linh Lung hơn.
Cô bé này đúng là càng xem càng yêu, đặc biệt là đôi mắt to linh động kia, thanh thuần không chút tạp chất.
Bọn họ càng vui, mặt Linh Lung càng đen.
Một đám nhãi ranh, một phường lão bất tử, mẹ kiếp, bệnh hết rồi.
Hơn nữa, đây là Triệu gia của thành Vong Cổ à?