Lan Thùy Chi nhận được tin Tưởng Cầu Ngọc nói rằng Lâm Dương Vũ mời mình tới nhà chơi, cô ta vui mừng tới mức nhảy cẫng lên.
Người phụ nữ này vừa mới hôm trước hãm hại anh và Nguyệt Như Ái, hôm nay nghe tin anh mời lại vui vẻ tới thế, không chút nghi ngờ gì, còn dám nghĩ tới chuyện có thể bước chân vào cửa Lâm Gia làm con dâu.
Cô ta, quả nhiên đúng là một con đàn bà ngu ngốc.
Rút điện thoại ra, Lan Thùy Chi tìm số của Tứ Thảo Nhi, khoe chuyện vui của mình cho cô ta nghe.
- Alo\, haha\, bà Tưởng nãy gọi đến cho chị\, mời chị tới chơi.
- Ừ\, bà Tưởng mời là chuyện thường rồi\, anh họ em mời chị hẵng khoe.
- Xì\, bà Tưởng nói Lâm Dương Vũ bảo bà ta mời chị đấy.
Tứ Thảo Nhi không biết chuyện Lan Thùy Chi đã tự tiện một mình thực hiện kế hoạch, cũng có chút nghi ngờ tại sao Lâm Dương Vũ đột nhiên lại mời tới, nhưng cô ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đơn giản cho rằng là Tưởng Cầu Ngọc nói thế để cho Lan Thùy Chi vui.
- Thế à\, rồi gọi em chỉ để khoe cái này à?
- Đúng rồi\, với lại chuẩn bị đi\, lát nữa chị qua đón\, tới Lâm Gia cùng chị.
- Rồi rồi.
Nói xong, Lan Thùy Chi cúp máy.
Cô ta mở tủ đồ của mình ra, lựa đi lựa lại quyết định một chiếc váy ôm sát thân, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo khoác lông.
Cô ta nghĩ chắc chắc tối nay sẽ quyến rũ được Lâm Dương Vũ rồi bò lên giường anh, vô cùng tự tin rằng không người đàn ông nào có thể cưỡng nổi vẻ lả lơi này của mình.
Thế mà lại quên mất chuyện hôm trước, cho dù cô ta có khỏa thân trước mặt anh, anh cũng khống hứng thú.
…
Tám giờ, đúng tám giờ, cô ta có mặt tại Lâm Gia cũng với Tứ Thảo Nhi.
Vừa bước vào trong, cô ta đã xô tới, chạy lại ngồi gần Tưởng Cầu Ngọc.
- Dạ\, con chào bác ạ.
- Ờ\, đến rồi đấy à\, ngồi kia đi cháu.
Tưởng Cầu Ngọc vốn vẫn còn nhớ chuyện hôm trước mà Lâm Dương Vũ kể cho bà, vì thế nên giờ bà cũng không ưa cô ta mấy rồi.
Thấy cô ta ăn mặc hở hang, cả người nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, đã thế còn cứ sát sát vào người khiến cho bà dị ứng vô cùng, ho khan vài tiếng.
Nếu không phải nể bạn thân bao năm, bà đã sớm đuổi cô ta đi rồi.
- Bác\, bác ngày càng đẹp ra đấy ạ\, cháu còn cảm thấy cháu không được đẹp bằng bác nữa rồi ấy.
- Thế à? Do bác chăm da tốt thôi\, hồi bác còn trẻ bác chẳng trang điểm gì cả.
Lớp trẻ bây giờ thì khác rồi\, lúc nào ra đường cũng đắp tấn phấn lên mặt\, sao chẳng bị lão hóa sớm.
Tưởng Cầu Ngọc thẳng thừng đáp lại lời nịnh nọt của Lan Thùy Chi, đâm trúng vào tim đen của cô ta, không biết đáp lại điều gì.
Tứ Thảo Nhi cũng thấy không khí đang gượng gạo, liền nhanh chóng tìm chủ đề trò chuyện khác.
Một lúc sau, Lâm Dương Vũ mới tới.
Vừa bước vào đã thấy kẻ đầu xỏ hãm hại mình ngày hôm qua đang nịnh hót, còn mặt mẹ anh cũng đang lộ rõ vẻ bực bội, anh không khỏi cười khinh.
Còn Lan Thùy Chi quay lại, nhìn thấy không thấy Nguyệt Như Ái đi cùng anh, cô ta không khỏi mừng thầm, càng thêm phần chắc chắn sẽ được làm con dâu Lâm Gia.
- Mẹ.
- Tới rồi đấy à\, mau mau lại đây\, lại đây ngồi cạnh mẹ xem nào.
Lâm Dương Vũ không nói gì, đi tới ngồi đối diện với Lan Thùy Chi.
Cô ta lúc này trong lòng đang vui như nở hoa, ngỡ rằng xuân đã về.
Vì thế liền bày đặt rót trà cho anh, nhưng loại ‘ bệnh công chúa còn thích làm màu’ như cô ta, ở nhà có bao giờ làm mấy việc này, ấm còn cầm không vững, cuối cùng làm rơi khiến cho ấm trà đắt tiền của Lâm Gia bị mẻ, chén thì sứt, nước nóng tràn ra bàn rớt cả xuống quần của anh.
Thấy cô ta phá hoại như thế, Tưởng Cầu Ngọc trực tiếp khó chịu ra mặt, giáo huấn cho vài câu.
- Từ sau cháu không làm được thì đừng đụng vào\, giúp việc để làm cảnh à? Cứ thế này hỏng hết đồ nhà bác mất.
- Cháu...!Cháu xin lỗi ạ.
Lan Thùy Chi nhục nhã mà quay sang Tứ Thảo Nhi, ra tín hiệu cầu cứu.
Tứ Thảo Nhi thấy cảnh này cũng đến chịu, không biết giúp cô ta bằng cách nào nữa.
Đúng lúc này, Lâm Dương Vũ bất chợt lên tiếng.
- Mẹ\, hôm nay con tới đây\, còn mời thêm một vị khách đặc biệt nữa.
- Đặc biệt? Là ai thế?
- Người đó đã đến rồi\, mọi người ở đây\, con ra đón cậu ta.
Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài.
Lan Thùy Chi thấy anh lên tiếng, còn tưởng anh đang giúp mình giải vây.
Đợi tới khi người kia bước vào, cô ta đứng hình, vẻ mặt dần chuyển sang tái mét vì lo sợ.
- Mẹ\, đây là vị khách đặc biệt con mời tới.
Tưởng Cầu Ngọc nhíu mày khó hiểu, nhìn từ trên xuống dưới một lượt bằng ánh mắt coi thường.
Nhưng chưa kịp nói gì, bất chợt người đàn ông ấy quỳ xuống , không dám ngẩng đầu lên.
- Đừng như thế\, hãy kể cho mọi người ở đây biết\, Lan Thùy Chi cùng Tứ Thảo Nhi đã làm những gì.
Nghe thấy những lời này của anh, Lan Thùy Chi vội phản bác lại.
- Anh\, anh nói gì vậy… Em… Em