3h30 sáng, chuông báo thức rung lên.
Trần Thanh Ngọc mở mắt tỉnh dậy, cô rời khỏi giường rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau đó cô chuẩn bị lại đồ đạc, cô không đánh thức con trai dậy.
Để cho con trai ngủ, dù gì Vương Nghiêm cũng không cần thiết phải dậy sớm làm gì.
3h50 Hoàng Khải Minh mở cửa phòng xem mẹ con Trần Thanh Ngọc đã dậy chưa, Trần Thanh Ngọc ra hiệu cho Hoàng Khải Minh im lặng.
- “ Suỵt, nói nhỏ thôi anh.
Con em vẫn ngủ, giờ mình đi thôi.
” Trần Thanh Ngọc nói nhỏ
Hoàng Khải Minh hiểu ý, anh và Trần Thanh Ngọc xách đồ đạc xuống nhà.
Sau đó họ đi ra xe, Hoàng Khải Minh lái xe đưa mẹ con Trần Thanh Ngọc ra sân bay.
Hơn 1h30 phút sau thì họ đã đến sân bay, Hoàng Khải Minh lo liệu xong xuôi mọi việc cho em gái xong thì mới về.
Trước khi đi, Hoàng Khải Minh dặn dò Trần Thanh Ngọc rất kĩ.
Lần trước so với lần này là hoàn toàn khác nhau.
- “ Thanh Ngọc, hai mẹ con đi bình an nhé.
Đến nơi nhớ gọi điện cho anh để anh yên tâm.
Còn nữa, dù bận như thế nào thì cũng phải chú ý sức khỏe.
Em không chỉ chăm sóc mẹ và còn có con trai mình nữa.
Anh mong em sẽ sớm tìm được Vương Kiên.
” Hoàng Khải Minh
- “ Anh hai, em nhớ rồi.
Anh về cẩn thận.” Trần Thanh Ngọc
Hoàng Khải Minh gật đầu rồi rời đi, một lúc nữa thì Trần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm sẽ lên máy bay.
Nhân viên máy bay bắt đầu đọc thông báo, Trần Thanh Ngọc ngoảnh lại nhìn New York một lần nữa sau đó cô kéo đồ đạc lên máy bay.
“ Chuyến bay từ thành phố New York trở về thủ đô Hà Nội chuẩn bị cất cánh sau ít phút nữa, đề nghị các quý hành khách ổn định chỗ ngồi để quá trình bay diễn ra thuận lợi.
Xin trân trọng cảm ơn ! ” Một vị cán bộ máy bay cầm mic nói
Vài phút sau, máy bay cất cánh, nó từ từ di chuyển lên bầu trời cao.
Trần Thanh Ngọc nhìn ra bên ngoài có chút lưu luyến nhưng đã đến lúc phải đi rồi, Vương Nghiêm cựa quậy tỉnh dậy.
- “ Mẹ ơi, con đang ở trên máy bay rồi sao? ” Vương Nghiêm mở to mắt, em nhìn xung quanh
- “ Đúng rồi, con muốn ăn gì không? Để mẹ đưa đi rửa mặt nhé.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Dạ mẹ ” Vương Nghiêm gật đầu, em đứng dậy
Trần Thanh Ngọc dắt con trai và mang đồ đạc vào phòng vệ sinh trên máy bay, cô định súc miệng và rửa mặt cho Vương Nghiêm thì em ngăn lại.
- “ Tiểu Nghiêm tự làm được ạ, thói quen này con tập quen rồi.
” Em nói xong tự vệ sinh cá nhân, không cần Trần Thanh Ngọc giúp
Trần Thanh Ngọc chỉ gật đầu, con cô lớn thật rồi.
Trong đầu cô lại nghĩ đến Vương Kiên, anh dạy dỗ thằng bé rất tốt.
Vương Nghiêm vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô đưa con ra ngoài.
Vì đồ là đồ sử dụng một lần nên chỉ cần vứt đi,