Không tới nửa tháng, trận tuyết đầu tiên của năm đã rơi xuống thành Cô Tô, một lớp tuyết mỏng rơi xuống mặt đất, chúng không thể tích tụ được lâu nên rất nhanh đã tan hết ra.
Con đường thì trơn ướt, con đường mòn dẫn vào núi đã được phủ lên một lớp băng mỏng nên rất khó đi.
Hầu hết bọn tiểu bối đều không thể xuống núi săn đêm, còn có người bị trượt chân khi đến Lan thất học nữa kìa.
Nhưng cũng tại lúc này, có một đoàn người thật dài đi lên từ chân núi, bọn họ đến sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ thì bị ngăn lại, hỏi một chút thì mới biết được đây là đoàn người của Vân Mộng Giang thị tới để tặng lễ vật.
Khi tin này được truyền đến Tĩnh thất thì ba mươi người trong đoàn người kia đã rời đi, nghe nói lúc đám người đó khi đi qua thành Cô Tô thì rất công khai.
Các tu sĩ khác đều nhận ra y phục màu tím của đám người bọn họ, còn thấy trên miệng của mười mấy cái rương gỗ có khắc hình hoa sen.
Nhìn thấy đoàn người lên núi rồi lại tay không xuống núi thì ai cũng biết được là Vân Mộng Giang thị đến tặng lễ vật cho Vân Mộng Giang thị.
Nhưng lễ vật này cho ai, là lễ vật gì, và vì sao lại phải phô trương như vậy?
Ngụy Vô Tiện khoác áo choàng đứng ngơ ngác dưới mái hiên Tĩnh thất, mới qua nửa tháng thôi mà hắn lại nhìn một cái sân đầy rương do Giang Trừng gửi tới, vừa nhìn thì cả người hắn cảm thấy chóng mặt.
Đúng lúc hôm nay Lam Vong Cơ lại không có ở Cô Tô, nghe nói là y cùng mấy vị trưởng bối đi đến một vùng gọi là Bồ thành để sắm sửa đồ Tết gì đó, cho nên những đệ tử Lam thị ở sơn môn đành nghe theo lời của gia phó Vân Mộng, đem tất cả đến rương đến Tĩnh thất.
Ngụy Vô Tiện ôm lấy cái đầu đau nhức của mình, hắn bảo bọn họ mở rương ra để xem thử bên trong có gì.
Khi vừa mở rương ra, đám người này càng trợn mắt há mồm.
Những cái rương gỗ của Vân Mộng Giang thị thoạt nhìn rất quý giá, nhưng khi mở ra, ba cái đầu với ba cái cuối đều chẳng có gì, bên trong cũng chỉ có chút đồ bằng bông, lông dê, nhìn giống như là chăn mền gì đó.
Mấy cái rương ở giữa thì chứa đầy thức ăn, trong đó có một cái rương là chứa đầy những túi bánh hoàng kim* với bánh cảng*, lúc lấy ra vẫn còn nóng hổi.
Ở các rương khác thì có thịt kho tàu, váng đậu (tàu hũ ky), hạt sen, mì cá với một vài thức ăn linh tinh khác
*Bánh hoàng kim黄金饼
(https://cp1.douguo.com/upload/caiku/3/f/4/yuan_3fe86b6e3e4d3aba8cd9e287a33f5854.jpg)
*Bánh cảng港饼: Loại bánh được làm bằng bột mì, mè, đường phèn, dầu vừng...
(https://img.bendi5.com/m00/07/75/a3eafad98c514eb42dfab1e908efe752.png)
Nếu muốn thì các bạn vào link để xem ảnh về bánh hoàng kim và bánh cảng nhé (mình cũng để link dưới cmt rồi nha)
Nhiều như vậy thì phải khoảng chừng hai ba ngày nữa toàn bộ Cô Tô Lam thị mới ăn xong.
Lam Cảnh Nghi cắn một cánh bánh trên tay, chẹp chẹp miệng, sau đó cậu cảm thán một câu: Đưa nhiều đồ ăn như vậy, chẳng lẽ Giang tông chủ đây muốn cho heo ăn sao?
Ngụy Vô Tiện im lặng đứng ở ngưỡng cửa đón nhận một trận gió lạnh thổi qua, hắn đã nhanh chóng hiểu ra những ý nghĩa đằng sau những lễ vật này của Giang Trừng, biết xong thì lòng lại càng thêm đau.
Hắn muốn mắng nhưng cũng không biết nên mắng gì, trong lòng hắn cảm thấy dở khóc dở cười nhiều hơn, hắn thật sự bái phục những suy nghĩ của Giang Trừng.
Tất cả những thứ này đều là đặc sản của Vân Mộng, không cần nói cũng biết là đem từ xa đến cho ai.
Đây cũng có thể coi là một kiểu quan tâm đối với Ngụy Vô Tiện như muốn nói rằng Liên Hoa Ổ vẫn nhớ đến ngươi.
Nhưng chỉ đưa một số món ăn ở quê nhà tới mà lại phô trương như vậy, còn vác thêm vài cái rương rỗng, hiển nhiên là có mục đích khác.
Vân Mộng Giang thị phô trưởng tặng lễ vật cho Cô Tô Lam thị, chắc rằng chỉ trong vài ngày tới thì toàn bộ Huyền Môn đều sẽ nghĩ là hai nhà này có quan hệ cá nhân, hoặc là nhà này nhờ vả nhà kia, một bên lấy lòng một bên nhận hết, hoặc là cả hai đang âm mưu gì đó, hai nhà đang lén lút có mưu đồ, nói không chừng sẽ lại truyền ra thêm một số lời đồn đại không hay...Nhưng từ khi nào mà cả hai nhà thân thiết rồi nhận hối lộ? Ý này của Giang Trừng chính là đang muốn tạo ngột ngạt cho Lam Vong Cơ.
Nhất cử lưỡng tiện, nhất tiễn song điêu*.
Dù sao Ngụy Vô Tiện vẫn đang còn dưỡng bệnh ở Tĩnh thất, chuyện này có bị đem ra nói thế nào thì Giang Trừng sẽ lo liệu.
*Nhất cử lưỡng tiện; nhất tiễn song điêu: Làm 1 việc nhưng được 2 lợi; 1 mũi tên bắn trúng 2 con chim.
Ngụy Vô Tiện bất lực bảo Lam Tư Truy đem những thứ này xuống nhà bếp, và thêm một phần vào bữa ăn của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Khi trở về phòng thì hắn