Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bảy mươi ba
LÂU CAO MẠC CẬN NGUY LAN Ý
BÌNH VU TẬN XỨ THỊ XUÂN SƠN
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lại nói, khi Anh nhi giơ hai tay ra chịu trói, lão tặc đạo kia cực kỳ đắc ý, đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay của Anh nhi, toan bắt giữ cậu bé. Đột nhiên, sự biến xảy ra làm mọi người đều chấn kinh. Anh nhi nhẹ nhàng xoay cổ tay một vòng, lật ngược tay lại nắm luôn cổ tay của lão đạo. Bàn tay kia co lại, ngón trỏ khẽ búng ra một đạo chỉ phong. Lão đạo khẽ hự lên một tiếng, rồi gục luôn xuống.
Trong lúc đó, tên đạo nhân dáng hung bạo thấy tình thế bất ổn, nhân lúc đang đứng sau lưng Anh nhi, liền phóng chưởng ám toán. Sự tình quá đột ngột. Trương, Diệp nhị vị tướng quân chỉ vừa kịp kêu lên : “Coi chừng”, là chưởng của tên kia đã giáng thẳng vào lưng Anh nhi.
Nhưng …
Chợt nghe một tiếng gào thảm thiết. Tên kia đã bị chấn dội trở lại, thân mình va mạnh vào bức vách đối diện rồi rơi xuống nền miếu, nằm yên bất động. Chấn kình quá mạnh đã khiến hắn thọ thương cực kỳ nghiêm trọng.
Cả hai vị tướng quân thấy tình thế biến chuyển, hóa nguy thành an nên vô cùng mừng rỡ, đồng ồ lên thán phục tài trí của tiểu vương gia. Trước nay bọn họ tôn kính Anh nhi chỉ vì cậu bé là tiểu vương gia, giờ cả hai mới thật sự kính phục. Trong khi ấy, lão đạo lại mặt mày buồn so đầy vẻ thất vọng. Huyệt đạo của lão đã bị khống chế, kinh mạch bị phong tỏa, toàn thân không còn chút khí lực, không thể cử động được, tình trạng còn tệ hơn cả bọn Trương Cát. Lão thở dài nói :
- Ta không ngờ tiểu … tiểu vương gia công lực quá thâm hậu, lại không sợ độc nên mới khinh xuất mà thất thủ.
Lão đã định gọi Anh nhi là tiểu tử, nhưng liền đổi cách xưng hô, vì dù thất thủ nhưng lão cũng rất phục tài trí của cậu bé. Nhất là nội lực và vũ công của cậu bé lại quá cao siêu, ra ngoài sự ước đoán của lão.
Anh nhi mỉm cười hỏi :
- Lão nói vậy nghĩa là nếu lão có đề phòng từ trước thì đã không thất thủ bị bắt phải không ?
Lão đạo ngẩn người một thoáng, rồi lại thở dài nói :
- Đúng ra ta không nên hạ độc thủ, cứ để cho mọi người tự nhiên ra đi ắt đã không xảy ra chuyện gì. Việc này là do ta khinh xuất từ đầu mà quên mất tiểu vương gia là ai. Trong Giang gia đâu có hạng bất tài.
Nghe lão nói câu này, cả hai vị tướng quân Trương, Diệp đều gật gù lộ vẻ đồng tình. Lời lão nói quả không hề sai. Đúng là trong Giang gia không thể có hạng bất tài. Điều đó đã được người giang hồ công nhận. Anh nhi mỉm cười bảo :
- Giờ lão trao thuốc giải cho ta được rồi.
Lão đạo đưa mắt nhìn bọn Trương Cát, rồi nhắm mắt lại, nói :
- Ta đã thất thủ bị bắt. Muốn giết thì cứ giết.
Trương Cát cười nhạt nói :
- Lão rượu mời không uống muốn uống rượu phạt chăng ? Lão có chịu nổi mùi vị phân cân thác cốt không ?
Lão đạo cười nhạt nói :
- Chết thế nào thì cũng là chết. Có khác gì nhau.
Bọn Trương Cát tuy bị thất tán công lực, nhưng vẫn còn có thể cử động bình thường được. Họ Trương thấy lão đạo kia ngoan cố không sợ chết, liền tiến đến bên cạnh tên có dung mạo hung dữ, lạnh lùng hỏi :
- Còn ngươi thế nào ? Có muốn chịu cực hình không ?
Gã ta hơi có vẻ sợ hãi, nói :
- Ta … Thuốc giải ta không có giữ, chỉ sư phụ ta mới có. Dù các vị có tra khảo ta cũng vô ích.
Họ Trương thấy gã có vẻ nói thật, liền quay lại nhìn Anh nhi dò hỏi. Anh nhi nhìn lão đạo, tủm tỉm cười hỏi :
- Giờ chỉ có hai con đường cho lão chọn lựa. Không biết lão muốn chọn con đường nào đây ?
Lão đạo vẫn nhắm mắt, lạnh lùng nói :
- Ta chỉ chọn đường chết. Ý ta đã quyết. Không cần phải nói nhiều vô ích.
Anh nhi vẫn cười nói :
- Trong hai con đường ta để cho lão chọn lựa không có con đường chết.
Lão đạo lộ sắc ngạc nhiên, mở mắt ra nhìn cậu bé, hỏi :
- Hai con đường đó là gì ?
Anh nhi mỉm cười nói :
- Hoặc là lão tự nguyện quy thuận. Hoặc là lão sẽ bị buộc phải quy thuận. Lão chọn con đường nào ?
Lão đạo chợt phì cười nói :
- Ta không hiểu tiểu vương gia dùng cách nào để buộc ta phải quy thuận.
Anh nhi vẫn tươi cười, nói :
- Lão có vẻ biết nhiều hiểu rộng. Chắc lão cũng đã từng nghe nói ở Trường Thanh Cung có một pho kinh văn gọi là Ma kinh.
Lão đạo chợt biến sắc. Việc Thiên Hỏa Giáo có pho bí kíp gọi là Ma kinh từ lâu đã không còn là chuyện bí mật, người trong giới giang hồ rất ít kẻ không biết. Ma kinh ghi chép những công phu tà môn ghê gớm nhất, bá đạo nhất, mà mới chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi.
Anh nhi lại nói :
- Đệ nhất tuyệt kỹ của Ma kinh là Ma Nhãn Di Hồn Đại Pháp, chẳng hiểu lão có nghe nói đến chưa ?
Lão đạo vừa nghe nói đến môn công phu Ma Nhãn Di Hồn Đại Pháp đã cả kinh biến sắc, nét mặt tái nhợt ra chiều sợ hãi. Chính bọn Trương Cát cũng thoáng bàng hoàng. Anh nhi nhìn lão, hỏi :
- Lão có muốn thử không ?
Ngừng lời giây lát, nhìn sắc diện tái xanh của lão đạo, Anh nhi khẽ cười nói tiếp :
- Thật ra thì ta cũng không muốn thuộc hạ của ta là một hình nhân vô tri vô giác. Dù sao thì người có lý trí, biết suy nghĩ vẫn hữu dụng hơn. Nhưng nếu không còn cách nào khác thì đành chấp nhận hình nhân làm thuộc hạ vậy.
Thấy lão đạo có vẻ sợ hãi như vậy, tên đạo nhân dáng vẻ hung bạo cũng rất kinh hãi, vội hỏi :
- Sư phụ. Ma Nhãn Di Hồn Đại Pháp là công phu gì vậy ?
Lão đạo ngập ngừng nói :
- Nó … nó phá hủy lý trí con người, biến người ta thành một hình nhân vô tri vô giác, chỉ biết nghe lệnh hành sự.
Trương Cát cười khanh khách nói :
- Không chỉ có thế. Vì là hình nhân vô tri vô giác nên cũng không hề biết sợ chết, dù có bắt phải tự sát cũng không hề ngần ngại. Những hình nhân như vậy khi giao chiến tất sẽ liều mạng, sẽ rất hữu dụng khi cự địch. Chỉ vì vương gia dùng văn đạo trị thiên hạ, dùng đức phục nhân nên mới ít khi dùng đến pháp bảo này. Chứ nếu là ta thì cứ biến các ngươi thành hình nhân là ổn thỏa nhất, khỏi lo về sau.
Tên đạo nhân dáng vẻ hung bạo kinh hãi lắp bắp :
- Sư phụ. Giờ ta tính sao ?
Anh nhi mỉm cười nói :
- Phụ vương ta tính nhân hậu nên chủ trương dùng văn đạo trị thiên hạ. Ta không muốn làm trái ý phụ vương, chứ ta có trên trăm năm công lực, đủ sức thi triển Ma Nhãn Di Hồn Đại Pháp. Giờ lão tính sao ?
Lão đạo ngập ngừng hỏi :
- Tiểu vương gia chỉ muốn bọn lão phu quy thuận Trường Thanh Cung, hay còn có thêm điều kiện nào khác ?
Anh nhi cười nói :
- Ta nghĩ tình khi nãy lão không đối xử tệ bạc với ta nên sẽ không bắt lão phải đối địch với Thông Thiên Giáo. Ta cũng không buộc lão phải về Đại Mạc. Lão có thể phục vụ dưới trướng Nghi cung của phụ vương ta ở Trung Nguyên.
Lão đạo cả mừng, vội nói :
- Cảm tạ tiểu vương gia đã khai ân. Thông Thiên Giáo chủ đối với lão phu rất tốt. Lão phu không thể bất nghĩa. Chỉ cần không buộc lão phu phải đối địch với Thông Thiên Giáo, việc gì lão phu cũng xin tuân theo.
Tên đạo nhân hung bạo chỉ chờ có thế, liền nói ngay :
- Tại hạ cũng xin quy thuận, nguyện tuân theo sự sai khiến của tiểu vương gia.
Anh nhi cúi xuống giải huyệt cho lão đạo, rồi nói khẽ :
- Lão có thể trao thuốc giải được rồi.
Lão đạo vâng dạ, lấy ra một lọ thuốc trao cho bọn Trương Cát. Họ Trương lấy một viên uống thử, ngấm ngầm vận khí, rồi gật đầu nói :
- Đúng là thuốc giải.
Đoạn y đưa cả lọ thuốc cho Diệp Thanh. Họ Diệp cũng lấy một viên uống, rồi xin phép Anh nhi đi ra ngoài giải độc cho bọn thủ hạ. Y đi rồi, Anh nhi đưa mắt nhìn tên đạo nhân dáng người hung bạo đang nhăn nhó vì đau đớn, thấy tội nghiệp, liền khẽ nói :
- Trương tướng quân. Lo trị thương cho hắn đi.
Trương Cát cung kính vâng dạ, lấy ra một lọ ngọc, trút ra một viên dược hoàn cho gã kia uống, nói :
- Đây là Thiên Sơn Hùng Xà Hoàn, thánh dược trị thương. Ngươi uống xong rồi nghỉ ngơi tịnh dưỡng, sau vài ngày là sẽ hồi phục.
Gã ta vừa nuốt viên thuốc xuống khỏi cổ, lập tức cảm thấy toàn thân mát lạnh sảng khoái, sự đau đớn biến mất, biết ngay đúng là thánh dược, ánh mắt lộ vẻ cảm kích. Trương Cát còn dựng gã ngồi lên, áp tay hữu vào hậu tâm, dùng nội công quy tụ chân khí khai thông những kinh mạch đang bị bế tắc. Nội lực của họ Trương cũng không phải tầm thường nên chẳng bao lâu sau là đã đánh thông được nhưng nơi kinh mạch tắc nghẽn, khí huyết ngưng trệ, giúp thương thế của gã mau hồi phục.
Hồi lâu, họ Trương buông tay, nói :
- Xong rồi. Tạm thời ngươi có thể vận động bình thường được, nhưng không nên vận dụng chân lực. Công phu nội lực của tiểu vương gia rất cao thâm. Nội thương của ngươi cũng không phải là nhẹ đâu, không được khinh xuất, cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng đầy đủ mới mau hồi phục.
Gã ta vâng dạ, tỏ lời cảm kích. Anh nhi đưa mắt nhìn gã, rồi lại quay sang nhìn lão đạo,